Vương gia, ta biết sai rồi! – Chương 11.1

“Cái này rất quý, Vương gia hay là hãy thu hồi lại, Nguyệt Nguyệt không nhận đâu”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm vào miếng thiết kia, thật ra thì nàng muốn nhận, nhưng là Tiểu Tinh nói nó quyền lực lớn như vậy, ở trong tay mình không tiện. “Cô nương có ân cứu mạng đối với Hoàng thất chúng ta, chỉ là một lệnh bài mà thôi, cô nương chớ nên từ chối”, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vẻ mặt gắng gượng nhận lấy nhưng khóe miệng lơ đãng nhếch lên cao, Hàn Nguyệt Nguyệt này lại thật thú vị. Nhưng là nàng nhìn về phía nơi khác, cũng không nhìn thấy bộ dạng Mạnh Dịch Vân lúc này, đưa tay cầm lấy điểm tâm trên bàn, nếm thử, cũng không tệ lắm. Bình thường hắn đụng cũng không đụng những đồ này, chẳng qua là bây giờ nhìn thấy trên bàn bày biện, tiện tay cầm một ít.

 

“Này được rồi, Hoàng thượng vậy là đã không có chuyện gì, Nguyệt Nguyệt sẽ không quấy rầy Vương gia nữa”, Hàn Nguyệt Nguyệt vội vàng đứng dậy, trong lòng nói thầm, không nhìn thấy ta còn nhỏ sao? Lại khoe ra dáng vẻ kiêu ngạo vậy.

 

“Ai ~ Hàn cô nương ~” Mạnh Dịch Vân còn muốn nói điều gì, nhưng là Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm một bước bay ra vương phủ. Mạnh Dịch Vân nhíu mày một cái, hắn không có làm cái gì a, làm sao Hàn Nguyệt Nguyệt chạy trốn nhanh như vậy. Lắc đầu, dù sao ngày sau còn có cơ hội gặp lại.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt vốn muốn lập tức trở lại thành Tứ Phương đi tìm Tiểu Tinh, nhưng là đảo mắt nghĩ lại, thật vất vả mới tới kinh thành một chuyến, Hàn Thừa tướng kia mười ba năm không biết giờ thế nào, dù sao ở cái thế giới này, bọn họ cũng huyết mạch tương liên.

 cover_girls_in_gouache_paintings_bi577

Buổi tối, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi thăm địa điểm liền bay đi, cũng là đại môn nhà giàu, tìm ra được rất dễ dàng. Ở trên nóc nhà bồi hồi một vòng, không khỏi cảm thán, tướng phủ này làm sao lớn như vậy, đến mấy cái sân, rốt cuộc gia gia người ở sân nào a.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt thừa dịp một đứa nha hoàn đi tới chỗ tối, lập tức bay qua, từ phía sau kềm cổ ở nha hoàn. “Không cần la, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta muốn biết Hàn lão tướng gia bây giờ đang ở nơi nào, dám lừa ta, ta đây không bảo đảm cổ ngươi có yên vị hay không”, nha hoàn kia bị kèm hai bên, sớm bị dọa, hai chân phát run, nói cũng không dám nói, rất sợ người phía sau ngắt tay một cái, đầu của nàng sẽ không còn, “Đại… đại hiệp ~ tha mạng a, ta nói, ta cái gì cũng nói”. Hàn Nguyệt Nguyệt lại đem tay niết chặc vài phần: “Còn không mau nói”, nha hoàn kia trên cổ bị tay siếc, vội vàng nói: “Lão tướng gia bình thường ở ngoài thành, hôm nay vừa lúc trở lại, hiện tại ở Thanh Phong cư”, “Thanh Phong cư? Thanh Phong cư đi như thế nào?”, “Nhà đầu tiên ở phía bắc kia”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhận được đáp án, đem nha hoàn kia đánh cho bất tỉnh, kéo đến đặt phía sau núi giả. Chính mình hướng Thanh Phong cư bay đi.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa tới trong viện, liền thấy một lão nhân ngồi ở dưới một thân cây, chậm rãi rót chung trà, nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đến, ngẩng đầu “Tới rồi sao? Tới đây ngồi với gia gia một chút”. Hàn Nguyệt Nguyệt giật mình, nguyên lai người ta sớm ở đây chờ nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, ở bên kia cạnh bàn ngồi xuống, mười ba năm trôi qua, năm tháng không thay đổi được phong thái hắn.

 

“Chỉ chớp mắt, Nguyệt Nguyệt đã lớn vậy rồi”, Hàn tướng gia bỏ cái chén trong tay xuống, đưa thay sờ sờ đầu Hàn Nguyệt Nguyệt, cháu gái cũng lớn như vậy, xem ra hắn thật sự là già rồi.

 

“Gia gia ~~”, dù sao là thân nhân của mình, Hàn Nguyệt Nguyệt không nhịn được kêu to. Lâu như vậy tới nay, người Dược cốc mặc dù đối với nàng cũng rất tốt, nhưng là nàng khát vọng có thân nhân của mình ở bên cạnh.

 

“Ai ~ tới là tốt rồi, gia gia xin lỗi con, cho con lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, hiện tại nếu trở lại, gia gia gặp nhất định bảo vệ con”, Hàn tướng gia trong lòng đối với cháu gái này có quá nhiều đau lòng, nhỏ như vậy đã bị đưa đi.

 

Đêm đó, Hàn Nguyệt Nguyệt ở Thanh Phong cư ngây người hơn hai canh giờ, mặc dù gia gia rất muốn đem nàng lưu lại, nhưng là mình ở ngoài nhiều năm như vậy rồi, hiện tại cần gì phải ở tướng phủ đối mặt những người đó. Hàn Nguyệt Nguyệt cự tuyệt, bằng lòng thường xuyên về thăm, Hàn tướng gia mới để nàng rời đi.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt ra khỏi kinh thành nhưng vẫn cảm thấy có người đi theo mình, vốn định dùng khinh công bỏ rơi, nhưng lại hiếu kỳ là ai, cho nên dứt khoát thuê chiếc xe ngựa, chậm rãi ở trên đi đường. Nàng thật phải xem người nọ phải bao lâu mới có thể hiện thân.

 

“Cô nương, hiện tại cũng buổi trưa rồi, có nên dừng lại tới ăn một chút gì rồi lên đường a?”, đại thúc kéo xe ngựa nói với Hàn Nguyệt Nguyệt trong xe, dù sao nàng không vội, Hàn Nguyệt Nguyệt liền đáp ứng.

 

“Đại thúc, theo như tốc độ chúng ta bây giờ, phải bao lâu mới có thể đến thành Tứ Phương a? ” Hàn Nguyệt Nguyệt gặm bánh bao trên tay, quay đầu với bên phu xe hỏi.

 

“Đại khái chừng mười ngày, cô nương nếu là có việc gấp thì ta đây đưa xe ngựa nhanh lên chút nữa mới có thể nói trước một hai ngày là tới”, đại thúc đánh xe thoạt nhìn rất thật thà, cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt mới mướn xe ngựa của hắn. “Đại thúc, không vội, ta chỉ là tùy tiện hỏi vậy, theo tốc độ như hiện tại là được”. Nghe thấy lời đại thúc nói, Hàn Nguyệt Nguyệt cự tuyệt đến, dù sao cũng không có tính toán để cho người phu xe này đưa nàng đến thành Tứ Phương, đợi biết rõ người đi theo phía sau nàng rồi sẽ cho phu xe trở về.