Ngoại truyện 2: Cười nhìn hoa rơi
“Mẹ, ca ca phải một mình đến nội cung sao?”, Mạnh Đình Thụy hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt đang thêu y phục trên tay, “Đúng vậy, sao nào, con cũng muốn đi?”. Giang Nhi đã lên ngôi, sao có thể ở mãi trong phủ, nàng cũng không nỡ nhưng là Hoàng thượng không thể không ở Hoàng cung.
“Không muốn đâu, Hoàng cung thật là to, lần trước con đã bị lạc đường”, Hàn Nguyệt Nguyệt giương mắt nhìn con gái của mình, “Cái gì? Con đã tới Hoàng cung?”. Mạnh Đình Thụy phát hiện mình đã nói lộ ra, vội vàng cười nói: “Con không phải chỉ là tò mò sao? Mẹ, mẹ là tốt nhất”, Mạnh Đình Thụy đứng dậy, đi tới phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt hai tay ôm cổ Hàn Nguyệt Nguyệt, làm nũng nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt đem nữ nhi tay lấy ra, trên mặt không lộ vẻ gì, cũng không nói chuyện, Mạnh Đình Thụy gấp gáp, nếu phụ thân biết chắc chắn nàng lại bị cấm túc, nàng mới được bỏ lệnh cấm có mấy ngày, không muốn lại chịu tội nữa.
“Mẹ, con biết mẹ hiểu con nhất, không nói cho phụ thân có được hay không?”, mặc dù ở nhà cha là lớn nhất, nhưng chỉ cần một câu nói của mẹ, đảm bảo núi băng trên mặt cha lập tức tan, cho nên chỉ cần lấy lòng mẹ, cho dù phạm sai lầm lớn, cha cũng không dám làm gì.
“Đi lấy thứ mà Thường Thanh bá bá cho con đem tới đây”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Mạnh Đình Thụy bỉu môi: “Mẹ, có thể đổi lại cái khác hay không?”, đây cũng thứ nàng mất rất nhiều sức lực mới lấy được, gần đây nàng đang điều chế được một loại phấn độc, vừa lúc cần dùng đến, nếu đưa cho mẹ thì phấn độc của nàng phải làm như thế nào.
“Vậy thì, Trúc Thanh? Vương gia trở về chưa?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. “Được rồi, được rồi, con đi lấy mang tới”, thấy bóng lưng Mạnh Đình Thụy biến mất, khóe miệng Hàn Nguyệt Nguyệt giương lên, đấu với lão nương ngươi, tiểu nha đầu vẫn còn non lắm.
Mấy năm nay, Hàn Nguyệt Nguyệt bảo dưỡng vô cùng tốt, cộng thêm bình thường không ra khỏi cửa, ăn mặc cũng rất tùy ý, bộ dáng vẫn như là mười mấy tuổi vậy. Mạnh Dịch Vân cũng do nàng chăm sóc, hơn bốn mươi tuổi người vẫn phong độ. Mười mấy năm qua không có thay đổi gì, điều duy nhất có thể chứng minh thời gian qua, chính là bọn nhỏ đều đã trưởng thành.
Mạnh Giang Thụy và Mạnh Trạch Thụy vừa tròn mười lăm, Mạnh Đình Thụy bước vào tuổi mười hai, trừ Mạnh Đình Thụy không được ra ngoài cửa, còn lại hai nhi tử rất ít khi ở nhà.
Mạnh Trạch Thụy mấy năm nay đi theo Tống Thanh xông nam xông bắc, trừ lễ mừng năm mới, thời gian còn lại căn bản không ở kinh thành. Mạnh Giang Thụy muốn thị sát mọi nơi để xử lý triều chính, thỉnh thoảng còn cải trang, vi hành mấy tháng.
“Trở về rồi à?”, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn như ngày thường, rót trà cho Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân ngồi xuống, nhìn đồ trên bàn, nhíu mày, “Đây là cái gì?”.
Hàn Nguyệt Nguyệt mở ra một bộ y phục, giương ra cho Mạnh Dịch Vân nhìn, “Như thế nào? Có đẹp hay không?”, đây cũng chiêu bài của Tú lâu năm nay, chỗ lớn nên lớn, chỗ nhỏ nên nhỏ, bảo đảm nữ nhân mặc vào đều là thành một dáng người đẹp.
“Ừ”, Mạnh Dịch Vân chỉ hừ một tiếng, cũng chưa có nói gì, nhưng mà Hàn Nguyệt Nguyệt đã quen phương thức này, vẫn cười hì hì thu hồi bảo bối của mình, năm nay bảo đảm có thể kiếm bộn tiền.
“Mệt lắm hả?” rửa mặt đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới bên giường, chỉ thấy Mạnh Dịch Vân nằm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hỏi, Mạnh Dịch Vân ừ coi như là trả lời.
Hàn Nguyệt Nguyệt bò lên giường, đem đầu Mạnh Dịch Vân kê lên một chân của mình, hai tay xoa bóp huyệt thái dương của Mạnh Dịch Vân, thủ pháp này đặc biệt làm trì hoãn mỏi mệt .
Sau khi làm xong, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫy vẫy tay, có chút mỏi, Mạnh Dịch Vân mở mắt. “Thiếp nghĩ chàng còn đang ngủ”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân kéo cả người Hàn Nguyệt Nguyệt xuống dưới chăn.
“Nương tử hầu hạ vi phu khổ cực như vậy, vi phu hẳn cũng phải làm cho nương tử thoải mái mới phải”, vừa nói, hai tay thuần thục cởi vạt áo Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt hừ mấy tiếng, đem mặt dời đi chỗ khác.
“Người ta đến tuổi đều làm mừng thọ vân vân, chàng có muốn làm một cái hay không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Mạnh Dịch Vân dừng lại động tác trên tay, “Nàng đây là đang ngại vi phu già rồi?”, hắn mới bốn mươi, đang lúc khỏe mạnh cường tráng, nữ nhân này lại nói hắn già.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười hì hì một tiếng, “Không có, tuyệt đối không có”. Thật ra thì nam nhân bốn mươi chính là lúc mị lực trưởng thành nhất, sao là già được, chẳng qua là ở cổ đại, bốn mươi tuổi đã tam đại đồng đường rồi, nàng chỉ là muốn kiếm một khoản tiền nho nhỏ thôi.
Mạnh Dịch Vân khóe miệng giương lên, “Thắt lưng nương tử thật mềm mại”, hai tay Mạnh Dịch Vân vòng ở eo Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt chống hai tay ở lồng ngực Mạnh Dịch Vân, “Thật sao? Làm sao như vậy, thiếp xem thử?”, Hàn Nguyệt Nguyệt giãy dụa muốn đứng dậy, trong khoảng thời gian này nàng không rượu chè ăn uống quá độ, tại sao lại mập được?
Mạnh Dịch Vân cười hắc hắc, vội vàng ngăn thân thể lộn xộn lại, “Nhưng mà vừa lúc có cảm giác”, Hàn Nguyệt Nguyệt trừng mắt liếc: “Sắc lang”. Mạnh Dịch Vân không để ý đến, thoát hết y phục của hai người, trực tiếp vào vào chủ đề.
“Ừ, nhẹ chút, đau ~”, Mạnh Dịch Vân ôn nhu tiến công, Hàn Nguyệt Nguyệt cuối cùng tạm thời quên mất chuyện mập ốm của mình. Mặc dù là lão phu lão thê nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn rất bội phục Mạnh Dịch Vân kích tình, mỗi lần đều có thể làm cho nàng khóc cầu xin tha thứ.
Hàn Nguyệt Nguyệt lúc trước chưa sanh con thân thể quả thật không dễ béo lên, nhưng kể từ sau khi sinh hài tử, thân thể so với trước mập một chút, thân thể ba mươi tuổi, bảo dưỡng lại tốt, da thịt vẫn như thiếu nữ vậy, thân thể so với trước đầy đặn hơn một chút, Mạnh Dịch Vân trong lòng rất hài lòng, chẳng qua là ngoài miệng không nói mà thôi.
Mạnh Giang Thụy sau khi mười sáu tuổi, lên ngôi làm hoàng đế, Mạnh Dịch Vân bắt đầu từ từ buông tay, đem binh quyền trên tay mình giao cho nhi tử, thối lui khỏi phía sau màn, Hàn Nguyệt Nguyệt đau lòng không ai chiếu cố nhi tử, cách mấy ngày đều làm nồi súp, điểm tâm mang vào cung.
Ở Mạnh Đình Thụy tròn mười lăm tuổi, rốt cục cùng Trần Thi thoát khỏi kinh thành, mang theo báu vật mấy năm len lén để dành, xông xáo giang hồ. Hàn Nguyệt Nguyệt nhận được tin tức, cũng lười phái người đuổi theo, nói cho Mạnh Dịch Vân một tiếng, coi như cho qua.
Qua vài ngày kinh hồn bạt vía, không thấy có truy binh đuổi theo, trong lòng càng thêm bất ổn, chuyện này thật bất thường. Hai người vội vàng lên đường, trong lòng chỉ muốn có thể đi xa thêm một đoạn, đáng tiếc nàng đợi mấy tháng vẫn không có tin tức, cho đến khi Mạnh Trạch Thụy đưa tin cho nàng, nàng mới biết được, cha mẹ của mình cũng không phái người tìm mà là tự thân xuất mã.
Nói là nói như vậy, nhưng đến nay nhiều tháng đã qua, với công phu của cha và lão nương, làm sao có thể không đuổi kịp được, nhưng bây giờ còn chưa nhìn thấy người, ai biết hai người đã đuổi theo tới nơi nào.
Mà Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân, thật không xứng với chức cha mẹ, lúc này đang trên đường đi Tây Lương, bên cạnh không có một người thị vệ và ám vệ, an nhàn đi một chút ngừng một chút.
Rốt cục có thể thực hiện mơ ước đi khắp thiên hạ, trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt rất là kích động, nếu sau này tự do không biết sẽ đi nơi nào, cho nên thừa cơ hội này đi Tây Lương thăm Như Ngọc, sau này muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.
Nhưng mà mỗi tháng, Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân cũng sẽ viết thư báo bình an cho nhi tử và bằng hữu.
Thấy vợ chồng Vân Vương đã lâu không trở lại kinh thành, có người nói, Vân Vương và Vân Vương phi trên đường đuổi theo nữ nhi gặp nạn.
Cũng có người nói, Vân Vương và Vương phi vợ chồng ân ái, không muốn có người quấy rầy nên đến thế ngoại ẩn cư.
Rốt cuộc hai người đi nơi nào, cũng không ai biết, duy nhất chỉ có mỗi tháng một phong thư, đến cuối cùng nửa năm một phong thư, chứng minh hai người sống bất diệt nhạc hồ.