Vương gia, ta biết sai rồi – Ngoại truyện 2

Ngoại truyện 2: Cười nhìn hoa rơi 

            “Mẹ, ca ca phải một mình đến nội cung sao?”, Mạnh Đình Thụy hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt đang thêu y phục trên tay, “Đúng vậy, sao nào, con cũng muốn đi?”. Giang Nhi đã lên ngôi, sao có thể ở mãi trong phủ, nàng cũng không nỡ nhưng là Hoàng thượng không thể không ở Hoàng cung.

            “Không muốn đâu, Hoàng cung thật là to, lần trước con đã bị lạc đường”, Hàn Nguyệt Nguyệt giương mắt nhìn con gái của mình, “Cái gì? Con đã tới Hoàng cung?”. Mạnh Đình Thụy phát hiện mình đã nói lộ ra, vội vàng cười nói: “Con không phải chỉ là tò mò sao? Mẹ, mẹ là tốt nhất”, Mạnh Đình Thụy đứng dậy, đi tới phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt hai tay ôm cổ Hàn Nguyệt Nguyệt, làm nũng nói.

            Hàn Nguyệt Nguyệt đem nữ nhi tay lấy ra, trên mặt không lộ vẻ gì, cũng không nói chuyện, Mạnh Đình Thụy gấp gáp, nếu phụ thân biết chắc chắn nàng lại bị cấm túc, nàng mới được bỏ lệnh cấm có mấy ngày, không muốn lại chịu tội nữa.

            “Mẹ, con biết mẹ hiểu con nhất, không nói cho phụ thân có được hay không?”, mặc dù ở nhà cha là lớn nhất, nhưng chỉ cần một câu nói của mẹ, đảm bảo núi băng trên mặt cha lập tức tan, cho nên chỉ cần lấy lòng mẹ, cho dù phạm sai lầm lớn, cha cũng không dám làm gì.

            “Đi lấy thứ mà Thường Thanh bá bá cho con đem tới đây”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Mạnh Đình Thụy bỉu môi: “Mẹ, có thể đổi lại cái khác hay không?”, đây cũng thứ nàng mất rất nhiều sức lực mới lấy được, gần đây nàng đang điều chế được một loại phấn độc, vừa lúc cần dùng đến, nếu đưa cho mẹ thì phấn độc của nàng phải làm như thế nào.

            “Vậy thì, Trúc Thanh? Vương gia trở về chưa?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. “Được rồi, được rồi, con đi lấy mang tới”, thấy bóng lưng Mạnh Đình Thụy biến mất, khóe miệng Hàn Nguyệt Nguyệt giương lên, đấu với lão nương ngươi, tiểu nha đầu vẫn còn non lắm.

            Mấy năm nay, Hàn Nguyệt Nguyệt bảo dưỡng vô cùng tốt, cộng thêm bình thường không ra khỏi cửa, ăn mặc cũng rất tùy ý, bộ dáng vẫn như là mười mấy tuổi vậy. Mạnh Dịch Vân cũng do nàng chăm sóc, hơn bốn mươi tuổi người vẫn phong độ. Mười mấy năm qua không có thay đổi gì, điều duy nhất có thể chứng minh thời gian qua, chính là bọn nhỏ đều đã trưởng thành.

            Mạnh Giang Thụy và Mạnh Trạch Thụy vừa tròn mười lăm, Mạnh Đình Thụy bước vào tuổi mười hai, trừ Mạnh Đình Thụy không được ra ngoài cửa, còn lại hai nhi tử rất ít khi ở nhà.

            Mạnh Trạch Thụy mấy năm nay đi theo Tống Thanh xông nam xông bắc, trừ lễ mừng năm mới, thời gian còn lại căn bản không ở kinh thành. Mạnh Giang Thụy muốn thị sát mọi nơi để xử lý triều chính, thỉnh thoảng còn cải trang, vi hành mấy tháng.

468657630e930e6d37dd3f4bd061f98a

            “Trở về rồi à?”, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn như ngày thường, rót trà cho Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân ngồi xuống, nhìn đồ trên bàn, nhíu mày, “Đây là cái gì?”.

            Hàn Nguyệt Nguyệt mở ra một bộ y phục, giương ra cho Mạnh Dịch Vân nhìn, “Như thế nào? Có đẹp hay không?”, đây cũng chiêu bài của Tú lâu năm nay, chỗ lớn nên lớn, chỗ nhỏ nên nhỏ, bảo đảm nữ nhân mặc vào đều là thành một dáng người đẹp.

            “Ừ”, Mạnh Dịch Vân chỉ hừ một tiếng, cũng chưa có nói gì, nhưng mà Hàn Nguyệt Nguyệt đã quen phương thức này, vẫn cười hì hì thu hồi bảo bối của mình, năm nay bảo đảm có thể kiếm bộn tiền.

            “Mệt lắm hả?” rửa mặt đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới bên giường, chỉ thấy Mạnh Dịch Vân nằm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hỏi, Mạnh Dịch Vân ừ coi như là trả lời.

            Hàn Nguyệt Nguyệt bò lên giường, đem đầu Mạnh Dịch Vân kê lên một chân của mình, hai tay xoa bóp huyệt thái dương của Mạnh Dịch Vân, thủ pháp này đặc biệt làm trì hoãn mỏi mệt .

            Sau khi làm xong, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫy vẫy tay, có chút mỏi, Mạnh Dịch Vân mở mắt. “Thiếp nghĩ chàng còn đang ngủ”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân kéo cả người Hàn Nguyệt Nguyệt xuống dưới chăn.

            “Nương tử hầu hạ vi phu khổ cực như vậy, vi phu hẳn cũng phải làm cho nương tử thoải mái mới phải”, vừa nói, hai tay thuần thục cởi vạt áo Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt hừ mấy tiếng, đem mặt dời đi chỗ khác.

            “Người ta đến tuổi đều làm mừng thọ vân vân, chàng có muốn làm một cái hay không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Mạnh Dịch Vân dừng lại động tác trên tay, “Nàng đây là đang ngại vi phu già rồi?”, hắn mới bốn mươi, đang lúc khỏe mạnh cường tráng, nữ nhân này lại nói hắn già.

            Hàn Nguyệt Nguyệt cười hì hì một tiếng, “Không có, tuyệt đối không có”. Thật ra thì nam nhân bốn mươi chính là lúc mị lực trưởng thành nhất, sao là già được, chẳng qua là ở cổ đại, bốn mươi tuổi đã tam đại đồng đường rồi, nàng chỉ là muốn kiếm một khoản tiền nho nhỏ thôi.

            Mạnh Dịch Vân khóe miệng giương lên, “Thắt lưng nương tử thật mềm mại”, hai tay Mạnh Dịch Vân vòng ở eo Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt chống hai tay ở lồng ngực Mạnh Dịch Vân, “Thật sao? Làm sao như vậy, thiếp xem thử?”, Hàn Nguyệt Nguyệt giãy dụa muốn đứng dậy, trong khoảng thời gian này nàng không rượu chè ăn uống quá độ, tại sao lại mập được?

            Mạnh Dịch Vân cười hắc hắc, vội vàng ngăn thân thể lộn xộn lại, “Nhưng mà vừa lúc có cảm giác”, Hàn Nguyệt Nguyệt trừng mắt liếc: “Sắc lang”. Mạnh Dịch Vân không để ý đến, thoát hết y phục của hai người, trực tiếp vào vào chủ đề.

            “Ừ, nhẹ chút, đau  ~”, Mạnh Dịch Vân ôn nhu tiến công, Hàn Nguyệt Nguyệt cuối cùng tạm thời quên mất chuyện mập ốm của mình. Mặc dù là lão phu lão thê nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn rất bội phục Mạnh Dịch Vân kích tình, mỗi lần đều có thể làm cho nàng khóc cầu xin tha thứ.

            Hàn Nguyệt Nguyệt lúc trước chưa sanh con thân thể quả thật không dễ béo lên, nhưng kể từ sau khi sinh hài tử, thân thể so với trước mập một chút, thân thể ba mươi tuổi, bảo dưỡng lại tốt, da thịt vẫn như thiếu nữ vậy, thân thể so với trước đầy đặn hơn một chút, Mạnh Dịch Vân trong lòng rất hài lòng, chẳng qua là ngoài miệng không nói mà thôi.

            Mạnh Giang Thụy sau khi mười sáu tuổi, lên ngôi làm hoàng đế, Mạnh Dịch Vân bắt đầu từ từ buông tay, đem binh quyền trên tay mình giao cho nhi tử, thối lui khỏi phía sau màn, Hàn Nguyệt Nguyệt đau lòng không ai chiếu cố nhi tử, cách mấy ngày đều làm nồi súp, điểm tâm mang vào cung.

            Ở Mạnh Đình Thụy tròn mười lăm tuổi, rốt cục cùng Trần Thi thoát khỏi kinh thành, mang theo báu vật mấy năm len lén để dành, xông xáo giang hồ. Hàn Nguyệt Nguyệt nhận được tin tức, cũng lười phái người đuổi theo, nói cho Mạnh Dịch Vân một tiếng, coi như cho qua.

            Qua vài ngày kinh hồn bạt vía, không thấy có truy binh đuổi theo, trong lòng càng thêm bất ổn, chuyện này thật bất thường. Hai người vội vàng lên đường, trong lòng chỉ muốn có thể đi xa thêm một đoạn, đáng tiếc nàng đợi mấy tháng vẫn không có tin tức, cho đến khi Mạnh Trạch Thụy đưa tin cho nàng, nàng mới biết được, cha mẹ của mình cũng không phái người tìm mà là tự thân xuất mã.

            Nói là nói như vậy, nhưng đến nay nhiều tháng đã qua, với công phu của cha và lão nương, làm sao có thể không đuổi kịp được, nhưng bây giờ còn chưa nhìn thấy người, ai biết hai người đã đuổi theo tới nơi nào.

            Mà Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân, thật không xứng với chức cha mẹ, lúc này đang trên đường đi Tây Lương, bên cạnh không có một người thị vệ và ám vệ, an nhàn đi một chút ngừng một chút.

            Rốt cục có thể thực hiện mơ ước đi khắp thiên hạ, trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt rất là kích động, nếu sau này tự do không biết sẽ đi nơi nào, cho nên thừa cơ hội này đi Tây Lương thăm Như Ngọc, sau này muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.

            Nhưng mà mỗi tháng, Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân cũng sẽ viết thư báo bình an cho nhi tử và bằng hữu.

            Thấy vợ chồng Vân Vương đã lâu không trở lại kinh thành, có người nói, Vân Vương và Vân Vương phi trên đường đuổi theo nữ nhi gặp nạn.

            Cũng có người nói, Vân Vương và Vương phi vợ chồng ân ái, không muốn có người quấy rầy nên đến thế ngoại ẩn cư.

            Rốt cuộc hai người đi nơi nào, cũng không ai biết, duy nhất chỉ có mỗi tháng một phong thư, đến cuối cùng nửa năm một phong thư, chứng minh hai người sống bất diệt nhạc hồ.

Vương gia, ta biết sai rồi – Ngoại truyện 1

Truyện đã được dđlqđ edit xong chính văn nhưng ko có ngoại truyện, mình kiếm và edit cho các bạn đây, có 2 ngoại truyện nhé. Ngoại truyện 2 sẽ post ngày mai ^^ 

Ngoại truyện 1: Mạnh quận chúa trưởng thành

 

            Lúc tiểu quận chúa Mạnh gia đầy tháng, người chúc mừng đến sập cả cửa lớn Vân Vương phủ. Ban đầu, Mạnh Dịch Vân từng trách nữ nhi đã hành hạ nương tử của mình, nên con gái mới sinh được mấy ngày, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chỉ coi nó là một thứ nho nhỏ có nhiều nếp nhăn.

            Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế rất tức giận thay cho nữ nhi, Hàn Nguyệt Nguyệt thích có nữ nhi nên rất vui mừng, tự mình đặt nhũ danh là Hỉ Nhi, nghe cũng rất vui tai. Có thể là do được nuôi dưỡng tốt, Hỉ Nhi mỗi ngày một đẹp ra, Mạnh Dịch Vân cuối cùng không phủ nhận được nữ nhi của mình có bộ dáng rất khả ái, nên cũng bớt thành kiến.

            Mạnh Giang Thụy và Mạnh Trạch Thụy mỗi ngày đều tới trêu chọc muội muội, nhưng lúc đó muội muội của bọn họ còn nhỏ, làm sao nhìn ra được muội muội đẹp chỗ nào, tại sao mẫu thân mỗi ngày nói muội muội nhìn rất đẹp.

            Mạnh Dịch Vân lấy đại danh cho ái nữ là Mạnh Đình Thụy, Hàn Nguyệt Nguyệt không có ý kiến, đây là tiểu quận chúa duy nhất của Đại Khánh, lớn lên được hàng vạn hàng nghìn sự sủng ái. Lúc tròn một tuổi, Hỉ Nhi một tay nắm lấy bình thuốc của Hàn Nuyệt Nguyệt mãi không buông, mọi người xung quanh đều rối rít nói, tiểu quận chúa lớn lên nhất định sẽ trở thành một thần y giống Vân Vương phi. Nhưng nào ai biết, bình thường Hàn Nguyệt Nguyệt lúc dỗ nó đều cầm bình thuốc lắc lắc, tiểu nha đầu này hầu như lúc nào cũng muốn cầm lấy nó.

1462995_562353727187048_605302922_n

            “Ca ca, ca ca, cái này cho huynh”, Mạnh Trạch Thụy nhìn hướng tiểu nha đầu chạy tới, nhếch môi cười hì hì dừng bước lại, “Hỉ Nhi, đó là cái gì?”. Mạnh Đình Thụy đem tay đang nắm chặt mở ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay là một viên ngọc thủy tinh.

            Mạnh Đình Thụy đem ngón trỏ đặt ở khóe miệng, “Suỵt, nhỏ giọng một chút, huynh giúp muội giấu kỹ”, Mạnh Đình Thụy không thấy nha hoàn đuổi theo phía sau, nhỏ giọng nói, nàng len lén chạy tới, nếu để cho mẹ biết lại bị càm ràm một phen.

            “Muội lại trộm đồ của mẹ”, không trách được hắn thấy hạt châu này nhìn quen mắt như vậy, thì ra đây là viên ngọc mấy ngày hôm trước phụ thân tặng cho mẫu thân. Lá gan tiểu muội này ghê gớm thật, đồ mẫu thân cũng dám lấy, mà đây là đồ phụ thân tặng, để cho phụ thân biết càng mang tội gấp đôi.

            “Mẹ vẫn còn mấy viên, muội chỉ lấy một viên mà thôi, ai kêu phụ thân keo kiệt như vậy”, chỉ cần mẫu thân muốn gì phụ thân đều bảo đảm trong vòng một tháng sẽ tìm ra, phụ thân thật thiên vị, nàng muốn một viên cũng không cho, nói là mẫu thân thích, cho nên mấy năm qua nàng đã quen với phương thức sủng ái của phụ thân.

            “Không được, mang trả về nhanh lên, nếu để cho cha biết lại bị mắng đấy”, bị mắng không phải là nàng mà là hai huynh đệ bọn họ, thật đau khổ a, ở Mạnh gia, người được cưng chìu nhất đương nhiên mẫu thân, thứ hai chính là tiểu muội, huynh đệ song sinh bọn họ đứng hàng cuối cùng, mỗi lần gây họa, hai người bọn họ đều phải thay nha đầu này chịu tiếng xấu.

            “Nhị ca thật nhát gan, quên đi, muội đi tìm đại ca”, nói xong, Mạnh Đình Thụy cầm hạt châu trên tay cất đi, chỉ cần mẫu thân một mất đồ vật gì, nàng chính là hiềm nghi lớn nhất, trải qua nhiều năm kinh nghiệm, nàng thông minh học được, chỉ cần đem đồ vật giấu ở nơi khác, mẹ tìm không được, phụ thân cũng không có biện pháp truy nàng.

            Nhìn bóng lưng của tiểu muội, Mạnh Trạch Thụy nhắc nhở: “Thủ đoạn nhỏ này có thể giấu được cha sao? Chỗ của đại ca sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ”, Mạnh Đình Thụy giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi nhưng là trong lòng vẫn đang suy nghĩ đối sách.

            Thiếu nữ mười tuổi mặc áo trắng, trên đầu đơn giản buộc một dải lụa cùng màu, nhìn qua đến bảy phần giống Hàn Nguyệt Nguyệt, ba phần giống Mạnh Dịch Vân, ở trên đường kinh thành này, ai còn có thể không nhận ra. Tránh thoát được thị vệ trong phủ, len lén mở cửa sau, không thấy có ai, thân ảnh lập tức biến mất ở cửa, thật ra thì từ nhỏ nàng có học khinh công cùng mẫu thân, ở trên giang hồ coi như là cao thủ, nhưng trong phủ khắp nơi là ám vệ, bay ra ngoài còn không an toàn bằng đi ra ngoài.

            “Thi Hòa, Thi Hòa”, Trần Thi Hòa đem thanh kiếm thu lại, quay đầu, nhìn thấy Mạnh Đình Thụy núp ở phía sau cây cột hướng nàng ngoắc, liền nhanh qua. “Quận chúa, có chuyện gì vậy?”, Mạnh Đình Thụy nhìn xung quanh không ai, nhưng để đảm bảo cho nha hoàn không thấy, hạ giọng, “Dì Trương không có ở đây chứ? Đi, đi tới phòng của ngươi”, Trần Thi Hòa là nữ nhi của Trương Tiểu Tinh và Hắc Ưng, so với Mạnh Đình Thụy nhỏ hơn ba tháng.

            Hai đứa nhỏ quan hệ vô cùng tốt. Đến gian phòng của Trần Thi Hòa, Mạnh Đình Thụy đóng cửa lại, mới lấy ra bên hông bảo vật thu hoạch được hôm nay: “Những thứ này để ở chỗ ngươi, không được để cho cha và mẹ ngươi biết, đây là để cho chúng ta sau này xông xáo giang hồ”.

            Trần Thi Hòa nhìn đồ trên bàn, “Được, ngươi yên tâm, sẽ không để cho cha mẹ ta phát hiện”. Xông xáo giang hồ là mơ ước của các nàng, mỗi lần nghe những thị vệ kia nói người nào là đại hiệp, người nào tỷ võ thua, người nào lại thắng, môn phái nào bị diệt, hai nha đầu đều rất hiếu kỳ, nhiều lần nói muốn ra ngoài đều bị cản lại.

            Không còn cách gì khác hơn là giấu chút ít tiền riêng, sau này tìm cơ hội len lén trốn đi. Mạnh Đình Thụy không thích luyện võ, cái này hoàn toàn là di truyền tính lười của Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng đối với dược vật rất nhạy cảm, đối với độc dược càng thêm có tò mò, thường xuyên đến chỗ Hàn Nguyệt Nguyệt trộm thuốc.

            Sau khi Hàn Nguyệt Nguyệt phát hiện nữ nhi hứng thú cũng không phản đối, dù sao nữ hài tử có chút chiêu bài phòng thân cũng tốt, cho nên cũng không ngăn cản, hàng năm còn đưa nàng đi dược cốc ở lại ba tháng.

            Mạnh Giang Thụy kể từ khi tròn mười tuổi đã đi theo Mạnh Dịch Vân học tập xử lý quốc sự, cộng thêm học những phương pháp và lý thuyết cổ quái của Hàn Nguyệt Nguyệt, hắn đời này nhất định không tầm thường.

            Ba huynh muội, một đứa học y, một đứa học chính trị, một đứa học thương nhân. Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân đều lên kế hoạch rất tốt, để đến khi thoát thân sẽ có người thế chân. Chỉ đáng thương ba đứa bé, không biết tính toán của cha mẹ mình.

Vương gia, ta biết sai rồi – Chương 83 + Thông báo

Mạnh Hinh đánh giá Hàn Nguyệt Nguyệt mấy lần, “Đứng lên đi”, không vui mừng cũng không lãnh đạm. Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm đoán được sẽ như vậy, cũng không so đo, nháy mắt với Thải Âm ở phía sau, cười nói: “Đây là chất tức hiếu kính cô cô, không biết có vừa mắt cô cô không”. Sáng sớm nay Hàn Nguyệt Nguyệt đã bảo Trúc Thanh đến Thiên Hương lâu lấy hai bộ y phục tốt, lại còn mang một lọ Dưỡng Nhan Hoàn do chính mình bào chế.

“Con thật có lòng, nghe nói hôm qua con mới đến kinh thành, sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày, dù sao cũng không vội”, Mạnh Hinh liếc qua vải vóc một cái đã biết là loại tơ tằm thượng đẳng, trong lòng đối với Hàn Nguyệt Nguyệt có chút ít nhìn nhận.

“Bái kiến trưởng bối đáng lý là việc trước tiên, thời gian trước chất tức không ở kinh thành, bây giờ trở về tới mới vội vã tới cửa hướng cô cô xin tội, kính xin cô cô đừng trách”, nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, sắc mặt Mạnh Hinh đã khá nhiều, ít nhất không giống như lời người ngoài đồn đại.

“Cô cô, đây là trên đường trở về kinh chất tức hữu duyên nhìn thấy thần y Y Huyên, nàng tặng chất tức một lọ Dưỡng Nhan Hoàn, chất tức cảm thấy không tệ, hôm nay tặng riêng cho cô cô sử dụng”, Hàn Nguyệt Nguyệt móc từ trong ống tay áo ra một cái bình màu trắng, một ma ma nhận lấy đưa đến phía trước Mạnh Hinh.

Hàn Nguyệt Nguyệt ở lại trong chốc lát sau đó lấy cớ để hài tử ở nhà không yên lòng liền cáo từ, trưởng công chúa này không cố ý làm khó cũng đã ngoài dự liệu của nàng.

Cả kinh thành đều chú ý đến động tĩnh ở Vân Vương phủ, ai cũng biết Vân Vương và Vương phi quan hệ rất tốt, hiện tại trưởng Công chúa hết lần này tới lần khác đưa Quận chúa xen vào, tất cả mọi người đều đang suy đoán ý đồ này của trưởng Công chúa. Hàn Nguyệt Nguyệt là ngàn vàng của tướng phủ, lại là do Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, nhưng An Quận chúa này nói như thế nào cũng là Quận chúa, không thể nào hạ mình làm thiếp, lại có trưởng Công chúa làm chỗ dựa.

Sau khi Hàn Nguyệt Nguyệt vào cửa, bao nhiêu người muốn đưa người vào trong Vân Vương phủ, nhưng tất cả đều bị cự tuyệt, cũng bởi vậy mà danh hiệu vợ hay ghen của Hàn Nguyệt Nguyệt từ đó mà có. An Quận chúa ở Vương phủ ở hơn nửa năm cũng không thấy Vân Vương có động tĩnh gì, hiện tại Vân Vương phi đã trở lại, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị mở to mắt xem Hàn Nguyệt Nguyệt rốt cuộc ứng phó như thế nào.

Nửa đêm, Hàn Nguyệt Nguyệt bị một cánh tay có lực vòng qua hông, trong nháy mắt toàn thân liền rơi vào một cái ôm ấm áp. Hàn Nguyệt Nguyệt ghét nhất là lúc ngủ bị đánh thức, bất mãn định dùng chân đạp mấy cái, Mạnh Dịch Vân biết nàng phản ứng, lập tức lấy hai chân chặn cặp chân không an phận của nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy không nhúc nhích được, trong lòng rất tức giận, không nhịn được mở mắt, thấy khuôn mặt lớn hơn của Mạnh Dịch Vân nằm ở bên cạnh mình, tức giận trong lòng nhất thời bị nhớ nhung bao phủ.

“Rốt cục chàng đã trở về”, thấy bộ dạng Hàn Nguyệt Nguyệt ủy khuất, Mạnh Dịch Vân cầm lòng không được, lập tức cầm lấy tay Hàn Nguyệt Nguyệt, tay kia vuốt khuôn mặt nhớ thương đã lâu, “Ta đã trở về, không sao nữa rồi”, chia tay đã hơn một năm, hai người gặp lại đều thật cao hứng.

Hàn Nguyệt Nguyệt bật cười, đưa tay vuốt quai hàm Mạnh Dịch Vân: “Sao chật vật thế này, râu ria đều dài ra rồi”, bình thường không phải chàng rất chú ý đến hình tượng của mình sao?

Mạnh Dịch Vân đem quai hàm cọ lên trán Hàn Nguyệt Nguyệt, “Còn không phải là vì vội trở về gặp nàng sao”. Hai tháng trước hắn chạy đến Dược cốc chuẩn bị đón nàng trở về, nhưng sau khi đến Dược cốc mới biết nha đầu này đã trở về kinh, hơn nữa còn giấu hắn. Nàng mang theo hai nhi tử, Mạnh Dịch Vân rất lo lắng, sợ gặp phải nguy hiểm gì liền phái người hỏi thăm, kết quả nhận được tin tức nàng đã sớm đến kinh thành, hắn lập tức đưa tin gọi Vương quản gia đi đón.

“Làm đau thiếp, xích đầu ra một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn lấy tay đẩy Mạnh Dịch Vân ra.

“Ghét bỏ ta? Nha đầu nhẫn tâm”, Mạnh Dịch Vân bất mãn hành động của Hàn Nguyệt Nguyệt, đứng dậy đè lên. Hàn Nguyệt Nguyệt vốn định trêu chọc hắn một chút thôi, cười ha hả một tiếng, thuận tay ôm cổ Mạnh Dịch Vân lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn lên, nàng làm sao lại ghét bỏ chứ, yêu còn không hết nữa.

Nhớ thương cuối cùng hội tụ thành kích tình, hai người chẳng biết lúc nào đã đem y phục đối phương cởi ra hết, chẳng biết lúc nào đã đem gối ném xuống giường, tóm lại là một đêm ngổn ngang. Đêm đó Hàn Nguyệt Nguyệt không biết là mệt mỏi quá nên ngủ hay là ngất đi, đến lúc nàng tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.

Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, nhìn người gần trong gang tấc, khóe miệng khẽ mỉm cười, may là người còn đang ở đây nếu không nàng còn tưởng rằng tối hôm qua nằm mơ.

Có lẽ là quá mệt mỏi, có lẽ là quá lâu chưa an tâm ngủ như vậy, Mạnh Dịch Vân ngủ đặc biệt sâu, Hàn Nguyệt Nguyệt không đành lòng đánh thức, lặng lẽ đứng dậy nhặt y phục trên mặt đất mặc lên người. 

“Vương phi”, mở cửa ra liền thấy Thải Âm và Trúc Thanh đứng ở bên ngoài, hẳn là đã đợi lâu rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt mặt hơi đỏ lên: “Nhỏ giọng một chút, Vương gia còn đang ngủ, nhanh đi chuẩn bị nước nóng tới đây”. Thải Âm hiểu ý, lập tức xoay người đi đến phòng bếp, Trúc Thanh đi theo phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt vào dọn dẹp phòng.

“Tỉnh rồi à?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đang chơi với Đoàn Đoàn và Viên Viên, nghe được tiếng bước chân cũng biết là Mạnh Dịch Vân. “Ừ, đây chính là nhi tử của chúng ta?”, Mạnh Dịch Vân khom lưng ở phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn hai đứa bé nằm ở trong nôi đang quơ tay đá chân, đầy mặt ôn hòa.

“Mau chơi với chúng tạo một chút tình cảm đi, hai đứa sợ nhất là người lạ”, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo Mạnh Dịch Vân ngồi xuống, cao hứng nói. Lúc mới trở về, Thải Âm với mấy người dụ dỗ thế nào hai đứa cũng không cho vuốt ve.

Mạnh Dịch Vân nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, hừ lạnh một tiếng: “Ta là phụ thân của bọn nó, là người sinh ra bọn nó đấy”, Hàn Nguyệt Nguyệt le lưỡi, biết nói nói sai, vội vàng đổi chủ đề: “Chàng đoán xem hai đứa, đứa nào là Đoàn Đoàn, đứa nào là Viên Viên”.

Mạnh Dịch Vân nhíu mày, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt một cái: “Cái gì mà Đoàn Đoàn, Viên Viên”, nhi tử hắn tại sao có thể gọi tên như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt ngăn Đoàn Đoàn bỏ tay vào miệng, đáp: “Đoàn Đoàn là ca ca, Viên Viên là đệ đệ, thiếp chỉ đặt nhũ danh còn chàng là phụ thân, chàng mới là người đặt đại danh cho chúng”. Nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân mặc dù không thích nhi tử của mình gọi là Đoàn Đoàn hay Viên Viên gì đó, nhưng trong lòng vẫn là rất cao hứng, thoáng cái ra hai nhi tử, hắn có thể không cao hứng sao.

“Vốn tưởng chỉ có một đứa nên ta cũng chỉ mới suy nghĩ được một cái tên, hiện tại phải nghĩ thêm”, Mạnh Dịch Vân nghiêm túc nói, nhi tử Mạnh Dịch Vân hắn không thể qua loa được.

“Bọn chúng nhìn như nhau, sao nàng phân biệt được?”, Mạnh Dịch Vân nhìn kỹ vẫn thấy hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, không hiểu hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt liếc Mạnh Dịch Vân một cái, “Nhi tử của mình sao thiếp không phân biệt được, chàng nghĩ thiếp là mẹ kế à”. Nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn nói, Mạnh Dịch Vân cười cười, “Ừ, nàng là mẹ ruột của chúng”.

“Chàng nhìn xem, lão Đại lỗ mũi cao hơn chút, môi mỏng hơn chút, lão Nhị vành tai nhỏ hơn lão Đại”, Hàn Nguyệt Nguyệt đem đặc điểm không giống nhau của nhi tử chỉ cho Mạnh Dịch Vân nhìn, trong lòng Mạnh Dịch Vân cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt rất là thận trọng, chi tiết như vậy cũng có thể nhìn ra, trong mắt hắn cũng chỉ thấy hai tên tiểu tử tròn tròn bụ bẫm, nhất thời cảm thấy Nguyệt Nguyệt đặt nhũ danh rất phù hợp.

Hai người đem hai tên tiểu tử đã dỗ ngủ giao cho bà vú, Mạnh Dịch Vân kéo Hàn Nguyệt Nguyệt đến thư phòng đặt tên cho nhi tử, hai người sau khi thảo luận kịch liệt, rốt cục quyết định, Đại nhi tử là Mạnh Giang Thụy, Nhị nhi tử là Mạnh Trạch Thụy. 

Mấy ngày sau, Mạnh Dịch Vân và Hàn Nguyệt Nguyệt không bước ra khỏi Trúc viên một bước, mỗi ngày đều ở trong phòng trêu chọc hai tiểu tử, sau đó ở tản bộ Trúc viên, ai tới cũng không tiếp. Từ lần trước ở chỗ cây mai, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng chưa từng gặp lại An Quận chúa, trong lúc Mạnh Dịch Vân ở Trúc viên, An Quận chúa cũng nhiều lần cầu kiến nhưng chưa truyền tới tai Hàn Nguyệt Nguyệt cũng đã bị Mạnh Dịch Vân phái người đuổi đi, khó được thời gian vui vẻ thế này, hắn không muốn bởi vì một kẻ không quen biết mà bị phá đám.

“Cầm đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt móc ra một tấm lệnh bài đặt vào trước mặt Mạnh Dịch Vân.

Mạnh Dịch Vân cầm lên nhìn thoáng qua, “Còn có chuyện gì ta không biết nữa?”, nữ nhân này lại giấu hắn lâu như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt chột dạ cúi đầu, “Không có”, đây là con bài cuối cùng trong tay nàng, nếu không phải thế cục bây giờ bất lợi với Mạnh Dịch Vân, nàng cũng sẽ không lấy ra, đây là chuyện cuối cùng nàng làm, ngay cả Tư Tư và Tiểu Tinh ở bên cạnh nàng cũng không biết.

Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, “Nói suy nghĩ của nàng xem”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân một cái, thấy sắc mặt coi như tốt, lập tức đi tới bên kia ngồi xuống.

“Hạ lệnh thông báo cho tất cả hiệu thuốc của Tụ Sinh Đường, dựng lều chữa bệnh từ thiện một tháng, không thu một phân tiền, nhưng mà đều phải lấy danh nghĩa Vân Vương phủ. Bọn chúng bây giờ đang bí mật động viên lính, lại truyền ra tin tức bất lợi đối với triều đình, để ngừa dân chúng bị mê hoặc chúng ta phải làm một chút chuyện để lấy lòng dân chúng, thế cục triều đình hiện tại không chừng sẽ làm vướng chân vướng tay, dù sao chàng cũng là con cháu Mạnh gia, chàng làm những chuyện này dân chúng cũng sẽ biết ơn Mạnh gia. Vừa tránh được những phiền toái kia, lại vừa có thể lấy được lòng dân, nhất cử lưỡng tiện”, Hàn Nguyệt Nguyệt chậm rãi nói.

Mạnh Dịch Vân tràn đầy kinh ngạc, hắn biết Hàn Nguyệt Nguyệt thông minh nhưng không ngờ nàng lại có biện pháp tốt như vậy, hiệu thuốc Tụ Sinh Đường trải rộng Đại Khánh và các nước nhỏ xung quanh, ít nhất cũng có vài trăm cửa hiệu, tìm kiếm ông chủ giấu mặt đã một năm nhưng không ngờ lại là người của mình, trong lòng không biết khiếp sợ hay là cao hứng.

Thấy Mạnh Dịch Vân không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt ủy khuất nhìn Mạnh Dịch Vân: “Thiếp cũng không phải cố ý, vốn là muốn tìm cơ hội thích hợp nói với chàng nhưng nhiều chuyện quá nên quên mất”, thật ra thì nàng để ý chính là hơn một năm nay hắn vẫn không nói cho nàng, cho dù là chuyện tìm ông chủ Tụ Sinh Đường không dễ dàng như vậy.

“Chẳng trách trong rương trang sức đeo tay của nàng có giấu nhiều sổ sách như vậy”, Mạnh Dịch Vân thông suốt nói, hắn vốn chỉ vô tình nhìn một chút, nhưng càng nhìn càng cảm thấy quá mức cổ quái, bình thường không thấy nàng mang trang sức mấy nhưng lại có một cái rương lớn như vậy, kết quả vừa nhìn bên trong thì tất cả đều là sổ sách. Nhưng đây không phải là chủ yếu, chủ yếu chính là hắn mở ra xem nhưng không hiểu được, đều là ký hiệu kỳ quái, quanh co khúc khuỷu.

Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, “Chàng cũng biết?”, nàng còn tưởng đã giấu kỹ rồi, không ngờ vẫn bị phát hiện. Để ở bên ngoài nàng cảm thấy không an toàn, để ở bên cạnh mình lại sợ Mạnh Dịch Vân phát hiện, nghĩ tới nghĩ lui thật chỉ có cái hòm trang sức Mạnh Dịch Vân mới không mở ra, kết quả vẫn là khó thoát.

 

 

~~~~
Hì, cũng ko biết nói gì, xin thông báo dừng edit truyện lần 2, cũng như lần trc, đã có nhà edit đến chương 99 và bản edit tốt. Bạn này ở bên DĐLQĐ, các bạn theo dõi tiếp TẠI ĐÂY nhé. Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn trong tgian qua. Thân.

Vương gia, ta biết sai rồi – Chương 82.2

“Ngươi là ai? Vì sao ở chỗ này?”, phía sau vang lên âm thanh chất vấn cắt đứt suy nghĩ của Hàn Nguyệt Nguyệt, từ từ xoay người chỉ thấy một cô nương tuổi còn trẻ đứng bên rừng trúc, Hàn Nguyệt Nguyệt không giải thích được, Vương phủ có người như vậy từ khi nào, sao nàng không biết?

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt chưa trả lời, nàng kia đi lên trước mấy bước, “Ta hỏi ngươi là ai? Vì sao lại ở chỗ này?”, khẩu khí so lúc nãy có nhiều điểm bất mãn. Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, trên dưới Vương phủ không ai không nhận ra nàng, cô gái này rốt cuộc là người phương nào, tại sao lại đi vào Trúc viên. Hàn Nguyệt Nguyệt hiện ở trên người chỉ mặc một áo choàng màu trắng, đầu tóc chỉ vén nhẹ lên, chẳng có chỗ nào giống một Vương phi, khó trách An Quận chúa nhận không ra.

“Cô vào bằng cách nào? Không phải Vương phi đã hạ lệnh không tiếp bất cứ người nào sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Nàng đã hạ lệnh xuống, bất luận là ai đều không được phép bước vào Trúc viên, vì sao không ai ngăn lại. Cô gái trước mắt này nhìn quần áo bất phàm, Hàn Nguyệt Nguyệt phỏng đoán thân phận cũng không đơn giản.

“Ai dám ngăn cản ta, ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi là ai? Vì sao ở chỗ này?”. Nữ tử này quá mức bình tĩnh làm cho nàng nhìn không ra thái độ, không phải Vân Vương phi hay ghen sao? Sao lại để một cô gái xinh đẹp này ở trong phủ? An Quận chúa nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng không ngừng phỏng đoán.

“Tô An?”, sắc trời có chút tối, đợi nàng kia đến gần Hàn Nguyệt Nguyệt mới nhìn rõ được mặt, đây chẳng phải là Tô An hai năm trước nàng từng gặp ở Ngọc thành sao? Nàng tại sao lại ở chỗ này? Tô Tống đâu?

“Làm sao ngươi biết ta tên Tô An?”, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt kêu tên của mình, An Quận chúa giật mình, cái tên này rất ít người biết đến, kể từ sau khi nàng làm Quận chúa, người người đều chỉ gọi nàng là An Quận chúa.

“Tô Tống vẫn khỏe chứ?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, ngày đó từ biệt đến nay cũng chưa từng gặp lại, Tô Tống là một người không tệ, không biết bây giờ như thế nào rồi.

“Ngươi là, Hàn công tử?”, An Quận chúa thử hỏi, cẩn thận nhìn lại gương mặt trước mắt này, thật đúng là rất giống Hàn công tử hai năm trước kia, nhưng nàng là cô nương a? An Quận chúa không giải thích được.

Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Ngày đó là ta lén đi ra ngoài, thân phận tiết lộ sẽ không tốt cho nên không nói cho các người, không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau”, nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt thừa nhận, trong lòng An Quận chúa vạn phần phức tạp, Hàn công tử lại là nữ tử? Vì báo đáp ân cứu mạng mà nàng tìm kiếm đã lâu cũng không có được tin tức vị Hàn công tử kia, không ngờ lại là một nữ tử, chẳng trách…

Hai người đứng ở cây mai hàn huyên thật lâu, đều rất vui vẻ, không ngờ Tô Tống đã chết, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất tiếc nuối, hai người cũng đã lâu không gặp nên liền hỏi thăm nhau. Cho đến khi Trúc Thanh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt và An Quận chúa ở chung một chỗ, trong lòng lập tức hoảng sợ một chút, đi nhanh đến.

“Tham kiến Vương phi nương nương, An Quận chúa”, An Quận chúa nghe nha hoàn gọi Hàn Nguyệt Nguyệt là Vương phi, lập tức quay đầu nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt: “Cô chính là Vân Vương phi?”. Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Mới vừa rồi mãi trò chuyện nên quên nói, cô chớ để ý, không ngờ bây giờ cô đã là Quận chúa”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói.

“Có chuyện gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía Trúc Thanh. Trúc Thanh đứng dậy, không dám ngẩng đầu nói: “Hai vị Tiểu vương gia đã tỉnh, đang khóc, bà vú và bà đỡ đều dỗ không được cho nên nô tỳ tới tìm Vương phi trở về ạ”, hai tiểu tử này một khi đã khóc thì ai cũng bó tay, chỉ có Hàn Nguyệt Nguyệt dỗ được. Hàn Nguyệt Nguyệt biết hai tiểu tổ tông này khó đối phó nên quay đầu nói với An Quận chúa: “Ta đi về trước, ngày khác có thời gian chúng ta lại tán gẫu”.

Nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt biến mất ở trong rừng trúc, An Quận chúa đứng sững sờ, nàng đang rất loạn, rất loạn. Ngày xưa ân nhân cứu mạng nàng là một nữ tử, hơn nữa còn là Vân Vương phi, người mà Vân Vương gia mỗi ngày đều nhớ nhung.

“Tiểu thư”, Hàn Nguyệt Nguyệt trong tay ôm Viên Viên, nghe được thanh âm Trương Tiểu Tinh, quay đầu lại hỏi: “Có việc gì sao?”. Trương Tiểu Tinh cúi đầu, “Tiểu thư, nữ tỳ không nên giấu diếm tiểu thư”, Vương gia bảo nàng tạm thời không nói, nàng cũng muốn tốt cho tiểu thư cho nên cũng không đề cập tới, không ngờ tiểu thư đã biết rồi.

Hàn Nguyệt Nguyệt đang bận dỗ nhi tử, hiện tại không thời gian so đo những thứ này, “Ta biết là ý của Vương gia, ngươi đi xuống trước đi, chỉ cần nhớ kỹ, ta mới là chủ tử của ngươi là được”, thủ đoạn mua chuộc lòng người của Mạnh Dịch Vân thật đúng là cao siêu, ngay cả Tiểu Tinh cũng nghe lời đi lừa gạt chủ tử của mình.

“Dạ, tiểu thư”, Trương Tiểu Tinh lui ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt đem Viên Viên dỗ ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường. Nghĩ thật muốn tự vả vào miệng mình, không ngờ lại cùng tình địch hàn huyên vui vẻ như vậy.

Vừa mới trở về, nàng đem Thải Âm và mấy nha hoàn Trúc Thanh thẩm vấn hết một lần mới biết được, Tô An bây giờ là nghĩa nữ của trưởng Công chúa, một năm trước cùng trưởng Công chúa trở về kinh. Không biết là trưởng Công chúa cố ý gán Mạnh Dịch Vân và Tô An, hay chính Tô An để ý Mạnh Dịch Vân, thế nhưng từ nửa năm trước nàng ta đã vào Vương phủ ở cho đến nay. Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng rất căm tức, Mạnh Dịch Vân rốt cuộc là có ý gì, tại sao lại để cho nàng ta ở lại Vương phủ lâu như vậy.

Trưởng Công chúa cũng đã mười mấy năm chưa trở về kinh thành, lần này lại ở lâu như vậy không biết là vì cái gì? Trưởng Công chúa là cô cô của Mạnh Dịch Vân và Mạnh Dịch Hiên, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng suy nghĩ, nếu đã trở về kinh, thân là vãn bối có phải cũng nên đi bái kiến một chút hay không, dù sao nàng ta cũng là trưởng bối duy nhất của Mạnh Dịch Vân.

Hôm sau, Hàn Nguyệt Nguyệt mang theo Thải Âm và Kim Thu đến phủ Công chúa bái kiến trưởng Công chúa Mạnh Hinh. Vừa nói là Vân Vương phi bái kiến, người thông báo lập tức chạy đi vào, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng mấy người đợi trong chốc lát thì có một ma ma ra đón.

“Chất tức bái kiến cô cô”, Hàn Nguyệt Nguyệt theo ma ma đi vào đến đại sảnh liền thấy một phụ nữ duyên dáng sang trọng ngồi ở phía trên, lập tức tiến lên hành lễ, nghĩ thầm chắc đây là trưởng Công chúa.

Vương gia, ta biết sai rồi – Chương 82.1

“Tiểu thư, ở bến tàu hình như là Vương quản gia và Thải Âm cô nương”, Trương Tiểu Tinh tới bên tai Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Hàn Nguyệt Nguyệt vén rèm cửa lên nhìn thoáng qua, quả nhiên như vậy, hơn một tháng nay nàng giấu tung tích rất tốt nhưng không ngờ vẫn để cho Mạnh Dịch Vân phát hiện được.

Để rèm xuống, đi tới ôm lấy Đoàn Đoàn, “Báo cho thuyền gia cập bờ đi”, nếu đã tới đón thì cùng theo bọn họ trở về. Hàn Nguyệt Nguyệt trêu chọc nhi tử trong tay, trong lòng vô cùng thỏa mãn, mỗi ngày Hàn Nguyệt Nguyệt đều đem hai tiểu tử để ở trong phòng của mình, đói bụng mới gọi bà vú tới cho bú.

“Tham kiến Vương phi nương nương”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới mũi thuyền, Vương quản gia và Thải Âm mang theo một nhóm người quỳ gối ở bên bờ. Trương Tiểu Tinh đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt xuống thuyền, “Tất cả đứng lên đi, làm phiền Vương quản gia”. Vương quản gia khom người: “Vương Phi khách khí”, Thải Âm đứng dậy lập tức đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, trên mặt mang nụ cười: “Vương phi, người đã trở về, còn Tiểu vương gia đâu?”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt trên tay không ôm hài tử, Thải Âm hỏi, biết Vương Phi mấy ngày qua muốn trở về, nàng và Vương quản gia nhưng là ngày ngày ở nơi này coi chừng dùm, cũng chừng mấy ngày.

“Vẫn còn ở trên thuyền, Tiểu Tinh, gọi bà vú ẵm xuống đây đi”, Trương Tiểu Tinh gật đầu, Thải Âm đứng ở bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt nhưng đầu cứ ngoái nhìn về thuyền.

“Mấy người Trúc Thanh vẫn khỏe chứ?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Thải Âm quay đầu lại: “Hồi Vương phi, đều rất tốt, ba người các nàng đều đang ở trong phủ chờ người”, mấy ngày qua ba người đều quét đi quét lại phòng từ trong ra ngoài.

Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, trong lòng có chút mất mát, lâu như vậy cũng chưa có tin tức Như Ngọc, không biết là tốt hay là xấu.

Đến Vương phủ, Hàn Nguyệt Nguyệt trực tiếp dẫn người đi đến Trúc viên, mới vừa rồi nàng hỏi Thải Âm biết Trúc viên đã dọn dẹp xong xuôi.

Trúc Thanh, Ngân Nguyệt và Kim thu đã sớm chuẩn bị xong hết. Hàn Nguyệt Nguyệt trở về phủ, chuyện đầu tiên chính là tắm nước nóng, mặc dù khí trời này không cần tắm nhưng ở trên thuyền điều kiện có hạn, mấy ngày nay không tắm rửa được.

“Tô ma ma, mang hai bà đỡ và bà vú đi nghỉ ngơi trước, đi đường cực khổ rồi. Tiểu Tinh, ngươi cũng đi xuống trước đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Tô ma ma mang theo mấy người đi ra ngoài, Trúc Thanh đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt hỗ cởi áo ra, “Vương phi, người đã trở về, mọi người đều nhắc đến người”, Trúc Thanh cười hì hì nói. “Mấy người các ngươi trong phủ tốt chứ?”, hẳn là không ai dám tìm mấy nàng gây sự, huống chi còn có Thải Âm ở đây.

Trúc Thanh lắc đầu, “Tốt lắm, chẳng qua là đã lâu không có Vương phi ở đây để hàn huyên nên hơi buồn”, Trúc Thanh than phiền.

“Vương phi, ai là đại thế tử ai là tiểu thế tử a?”, Kim Thu nhìn hai tên tiểu tử nằm ở trên giường, vẫn phân biệt không ra. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Bọc màu đỏ chính là Đoàn Đoàn, màu vàng là Viên Viên”.

“Thật giống nhau như đúc”, Kim Thu cao hứng nói, Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì, đi vào gian trong tắm rửa.

“Thải Âm, báo cho Vương quản gia, trước khi Vương gia trở về, bất kể ai tới đều thoái thác không tiếp”, hiện ở trong triều thế cục bất ổn, Mạnh Dịch Vân lại không có ở đây, nên ẩn núp trước, biết rõ tình hình rồi tính sau.

“Dạ, Vương phi”, Hàn Nguyệt Nguyệt ngâm trong nước, trong đầu đều là chuyện thư từ, chẳng trách Mạnh Dịch Vân bận rộn như vậy, thì ra là gặp phải vấn đề khó khăn. Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại tựa vào bên thùng gỗ, chuyện này vẫn để cho chính chàng đi giải quyết mới tốt.

Y Huyên đưa Hàn Nguyệt Nguyệt đến kinh thành ngang qua một trấn trước đó liền nhân cơ hội chạy trốn, Hàn Nguyệt Nguyệt nói đến gãy lưỡi cũng không thể mang nàng giữ lại, haiz ~ sư tỷ cũng thiệt là, gần tới kinh thành rồi cũng không ở lại thăm một chút.

Đi đường mệt nhọc, Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ một giấc đến khi tỉnh lại cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn phía ngoài, thấy trời đang âm u liền đứng dậy khoác áo choàng đi ra phía ngoài.

Trúc viên là do nàng đích thân thiết kế, viện này hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa nhìn một mảnh rừng trúc phía trước, gió nhẹ thổi qua còn có thể ngửi thấy từng đợt mùi thơm của trúc. Hàn Nguyệt Nguyệt đi dọc theo lối nhỏ vào bên trong, rừng trúc không lớn, hai phút là có thể đi tới đầu bên kia. Nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt bỗng thấy một cây mai, trong lòng nhất thời nổi nhiều tầng bọt sóng, cây mai này không phải do nàng thiết kế, nhất định là Mạnh Dịch Vân lén giấu nàng trồng một cây mai ở đây.

Mặc dù cũng chỉ có cành trơ trụi, chưa tới mùa nở hoa nhưng trong lòng nàng vẫn rất vui, hy vọng năm nay sau trận tuyết đầu tiên, nhánh mai này lại có thể tiếp tục sinh trưởng. Hàn Nguyệt Nguyệt nhớ tới lúc ở Mai Hoa trang, nàng và mấy nha đầu cùng nhau thưởng mai, thưởng tuyết, thật là khiến người ta hoài niệm.

Vương gia, ta biết sai rồi – Chương 81.2

“Nguyệt Nguyệt”. Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được có người gọi mình liền kéo Y Huyên dừng bước, quay đầu lại chỉ thấy một nam tử áo xanh đứng cách mình không xa, “Đông Phương Trí?”, tại sao là hắn? Không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được, trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt có chút cao hứng, chưa từng chào tạm biệt sau lần đại hội võ lâm trước đó cũng đã hai năm mới gặp lại nhau.

“Thật sự là cô, ta còn tưởng là nhìn lầm rồi”, Đông Phương Trí đi tới trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, cười nói. Hắn vừa rồi ở trên lầu thấy dưới đường có bóng người rất giống Hàn Nguyệt Nguyệt, muốn đuổi theo nhìn thử không ngờ thật sự là nàng, hai năm không gặp, nàng hôm nay đã gả làm vợ người khác, bộ dáng cũng thay đổi rất nhiều.

Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, hỏi: “Làm sao huynh ở nơi này? Chỉ có một mình?”.

“Có mấy người bằng hữu nữa, ta ra ngoài làm việc vừa lúc đi ngang qua nơi này, không ngờ có thể gặp cô, tìm chỗ ngồi nói chuyện một lát đi”. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Được”, nghĩ lại, nhìn Y Huyên bên cạnh một cái, giới thiệu với Đông Phương Trí: “Đây là sư tỷ của ta Y Huyên, sư tỷ, đây là bằng hữu của muội Đông Phương Trí”, nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt giới thiệu, Đông Phương Trí mới dời tầm mắt từ trên người Hàn Nguyệt Nguyệt sang, chỉ thấy một cô gái cực đẹp đang im lặng đứng một bên.

“Y cô nương chào, tại hạ là Đông Phương Trí”, Y Huyên “Ừ” một tiếng tỏ vẻ tự biết, Đông Phương Trí hơi sững sờ, không ngờ cô gái này lại phản ứng như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy tình huống thật không tốt, ngượng ngùng cười với Đông Phương Trí: “Sư tỷ của ta tính tình tương đối lạnh, ít nói, huynh chớ để ý”.

Đông Phương Trí cười cười: “Không có chuyện gì, chúng ta đến trà lâu bên kia được không, ta có bằng hữu còn đang chờ bên trong”.

Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, kéo kéo chéo áo Y Huyên, ý bảo cùng đi, Đông Phương Trí cũng coi như là một soái ca, sư tỷ sao một chút cũng không nể mặt chứ.

“Đây là đường muội của ta, Đông Phương Tĩnh, còn đây là thiếu chủ Tàng Kiếm sơn trang, Diệp Kỳ Phong”, Đông Phương Trí ngồi vào bàn chỉ một nam một nữ nói.

“Cô là trang chủ Mai Hoa trang?”, Diệp Kỳ Phong nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Thiếu trang chủ trí nhớ thật tốt”, nàng chưa từng gặp Diệp Kỳ Phong, nàng cũng chỉ lộ mặt qua ở đại hội võ lâm hai năm trước mà thôi, khi đó nàng vẫn còn mang mạng che mặt, không ngờ vẫn có thể nhận ra, xem ra đã thu thập không ít tư liệu về nàng.

“Không ngờ Diệp huynh biết, Hàn Nguyệt Nguyệt, Y Huyên cô nương”, Đông Phương Trí vẫn giới thiệu nói. Diệp Kỳ Phong đánh giá hai nữ tử trước mắt, một người nghiêng nước nghiêng thành, một người như đóa phù dung, thật là khiến hắn sinh lòng tò mò.

“Cô chính là Vân Vương phi?”, Đông Phương Tĩnh ngồi ở một bên nói. Đông Phương Trí không nể mặt, “Tĩnh nhi, không được vô lễ”. Nghe được lời Đông Phương Trí nói, Đông Phương Tĩnh le lưỡi, ngượng ngùng cười nói: “Thất lễ rồi, mau mau ngồi xuống”, nàng đây không phải là kinh ngạc ư, hai năm trước trên giang hồ truyền ra ngoài nói trang chủ Mai Hoa trang Hàn Nguyệt Nguyệt và Vân Vương mặt lạnh quan hệ không ít, không ngờ nàng chính là tiểu thư ngàn vàng lưu lạc ở tướng phủ, mà hôm nay lại còn là Vương Phi nương nương cao cao tại thượng, đối với cô gái đồn đãi này đã lâu, hôm nay thấy tận mắt nhìn thấy nên có chút kích động thôi.

Hàn Nguyệt Nguyệt và Y Huyên ngồi xuống, đối mặt với sự đánh giá lộ liễu của Diệp Kỳ Phong như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ làm như không nhìn thấy, “Tĩnh nhi cô nương gọi Nguyệt Nguyệt là được rồi, ta và Đông Phương công tử là bằng hữu vậy nên chúng ta cũng là bằng hữu”, Hàn Nguyệt Nguyệt hướng về phía Đông Phương Tĩnh nói.

Đông Phương Tĩnh nghe lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, cười thân mật với Hàn Nguyệt Nguyệt, “Thật sao, ta gọi cô là Nguyệt Nguyệt, sau này chúng ta là bằng hữu”, có thể cùng Vân Vương Phi làm bằng hữu, trở về nàng phải đi khoe với mọi người một phen.

“Đương nhiên”, thật là một cô nương đơn thuần, Hàn Nguyệt Nguyệt cười với Đông Phương Tĩnh một tiếng. “Hàn cô nương và Y cô nương xuất sư nơi nào?”, Diệp Kỳ Phong hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt dời tầm mắt từ trên người Đông Phương Tĩnh sang, “Gia sư thích yên tĩnh nên đã sớm ẩn cư không màng thế sự, nói ra sợ là Diệp thiếu chủ cũng chưa nghe qua”, tên Diệp Kỳ Phong này không phải một nhân vật đơn giản.

“Thì ra là như vậy, chẳng trách nhìn hai vị cô nương không giống môn phái nào, thì ra là đệ tử thế ngoại cao nhân nhập thất”, mặc dù trên giang hồ cũng biết Hàn Nguyệt Nguyệt là tiểu thư ngàn vàng lưu lạc của tướng phủ nhưng nàng ta ở bên ngoài hơn mười năm rốt cuộc bái sư nơi nào đến nay cũng còn là một ẩn số, hơn nữa cô gái bên cạnh nàng kia làm hắn càng ngày càng hiếu kỳ. 

Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cười, “Không biết mấy người phải đến đâu để làm việc?”, Hàn Nguyệt Nguyệt liền chuyển đề tài.

“Từ Châu, Nguyệt Nguyệt có phải về kinh hay không?”, Đông Phương Trí nói, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy a, vì xe ngựa xóc nảy cho nên lựa chọn đường thủy, không ngờ lại có duyên gặp ở nơi này”.

Cũng phải nói Vân Vương và Vương phi một năm trước bị đuổi giết sau đó liền mất tích, vốn cho là hai người đã chết, nhưng là không ngờ Vân Vương mấy tháng sau lại khỏe mạnh trở về kinh thành, Vương phi vẫn không có tin tức gì, hắn đã từng hỏi thăm nhiều nơi nhưng đáng tiếc một chút tin tức cũng không có.

Hàn huyên trong chốc lát, Y Huyên nói rất ít, người ta hỏi một câu nàng đáp một câu, nếu không liền chỉ im lặng ngồi ở một bên, ngược lại Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Đông Phương Tĩnh và Đông Phương Trí hai người hàn huyên rất vui vẻ.

“Nguyệt Nguyệt, nhi tử của muội chắc đã đói bụng”, Y Huyên đột nhiên mở miệng nói, ba người nghe được lời Y Huyên nói đều dừng lại nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt hơi sững sờ, nhìn mấy người nói: “Xem nè, cao hứng quá nên quên mất, các vị, Nguyệt Nguyệt cáo từ trước, có cơ hội tới kinh thành tìm ta, ta nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi một phen”.

Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Đông Phương Tĩnh đưa tay chọc chọc cánh tay Đông Phương Trí, “Đừng nhìn nữa, người cũng đi xa rồi, nàng ta chính là cô nương kia?”. Hai năm qua trong nhà an bài cho hắn mấy tiểu thư gia đình tốt nhưng đường ca vẫn không để ý, nàng sớm đoán ra đường ca có người trong lòng, nhưng là không ngờ người ta ngay cả nhi tử cũng có rồi.

Vương gia, ta biết sai rồi – Chương 81.1

Ông chủ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mặt không đổi sắc đem một đống đồ thả trước mặt mình, suy nghĩ một chút, mặc dù tiền lời ít hơn nhưng mua nhiều, cộng dồn lại cũng còn được, lập tức cười với Hàn Nguyệt Nguyệt một tiếng: “Phu nhân thật có mắt tinh đời, lão phu giúp phu nhân gói lại”.

Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu. “Muội mua nhiều như vậy làm gì? Tướng công nhà muội không phải là Vương gia sao? Vẫn còn thiếu những thứ này à?”, Y Huyên nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt nói, dù gì cũng gả cho một Vương gia a.

“Chàng là chàng, muội là muội”, những thứ đó không là vàng cũng là bạc, nàng nhìn mãi cũng chán.

“Phu nhân, người nhìn cái này xem?”, ông chủ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ra tay hào phóng lại lấy một đôi khóa bạc ra, Hàn Nguyệt Nguyệt cầm lấy nhìn thoáng qua, cũng không tệ lắm, có thể cho Đoàn Đoàn và Viên Viên mang theo chơi. “Ba mươi lượng, bọc lại đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt ra giá mặc dù không cao nhưng cũng cho ông chủ một chút lợi nhuận, ông chủ không nói hai lời, vui vẻ bọc lại, Hàn Nguyệt Nguyệt chọn đồ còn Trương Tiểu Tinh mới là người trả tiền.

“Cái này là cái gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới một gian hàng trước mặt hỏi. Ông chủ nhìn thấy có khách lập tức đi tới, “Phu nhân có muốn nếm thử hay không? Cửa hiệu Lý gia của chúng tôi tuy cũ nhưng không mua được mùi vị này ở chỗ khác đâu”. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thoáng qua, bên ngoài không có gì đặc biệt nhưng màu sắc không giống, bánh bao màu trắng nhưng cái này có chút vàng, càng nhìn càng làm cho người ta muốn ăn.

“Ông chủ, chúng tôi mua mười cái”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Ông chủ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mua nhiều lập tức thả đồ trong tay xuống, đến bán cho Hàn Nguyệt Nguyệt trước, “Phu nhân, người mua nhiều, tặng người thêm một cái, ngon thì lần sau nhớ được ghé lại nhiều nhiều”, Hàn Nguyệt Nguyệt tạ ơn ông chủ, nhóm người lại đi về phía trước.

“Sư tỷ, có chuyện gì vậy?”, Hàn Nguyệt Nguyệt mua xong đồ liền không thấy bóng dáng Y Huyên, chạy đi tìm người thì thấy một nhóm người vây quanh ở phía trước giống như xảy ra chuyện gì, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đi tới chỉ thấy Y Huyên đứng ở chính giữa, bên cạnh còn có mấy nam tử xa lạ.

“Ơ, lại một mỹ nhân đến nữa, Bổn thiếu gia hôm nay diễm phúc không cạn a”, nam tử cầm đầu thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đến, cười ha hả nói, mặc dù đó là một thiếu phụ, diện mạo cũng không xuất sắc như cô nương kia nhưng bộ dạng thanh linh, cặp mắt hắn không ngừng đánh giá Hàn Nguyệt Nguyệt. 

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi”, Y Huyên thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đến, kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt chuẩn bị đi, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian cùng những người này.

“Tiểu nương tử, đi đâu vậy? Có muốn Bổn thiếu gia dùng kiệu đưa các nàng một đoạn hay không, đừng khách khí, Bổn thiếu gia luôn luôn hào phóng đối với mỹ nữ”, thấy hai người muốn đi, mấy tên nam tử lập tức ngăn hai người lại.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế trong lòng lập tức không thoải mái, cái loại du côn này hẳn là thiếu gia chỗ có quyền thế nếu không sao dám càn rỡ như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, khẽ mỉm cười với tên cầm đầu kia, “Thiếu phụ ta mới lần đầu đến nơi này, mắt vụng về không biết công tử là thiếu gia nhà nào?”.

Tên thiếu gia du côn vừa nhìn thấy bộ dạng Hàn Nguyệt Nguyệt cười trong lòng lập tức hồi hộp, “Thì ra tiểu nương tử người nơi khác đến, chẳng trách nhìn rất lạ mắt, không quen không sao, Bổn công tử là đại thiếu gia của Tằng viên ngoại, tiểu nương tử gọi ta là Tằng công tử được rồi, Bổn công tử rất quen thuộc xung quanh nơi này, có muốn Bổn công tử giúp tiểu nương tử và vị cô nương này dẫn đường hay không?”.

Thì ra là nhà giàu mới nổi, Hàn Nguyệt Nguyệt chuyển qua nhìn Y Huyên một cái, than thở nói: “Hảo ý của Tằng công tử thiếu phụ ta xin tâm lĩnh, chẳng qua sư tỷ của ta tính tình rất bướng bỉnh, không thích người xa lạ, e là cô phụ hảo ý của Tằng công tử rồi”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nói như vậy, Tằng công tử lập tức biết chủ giác là cô gái tuyệt mỹ kia.

“Không sao, trước lạ sau quen, ta nói có đúng không tiểu mỹ nhân?”, Tằng công tử thấy Hàn Nguyệt Nguyệt có vẻ không có thế lực, mà trong phương viên vài dặm không ai không biết danh hiệu Đại thiếu gia hắn nên không kiêng kỵ mà tán tỉnh, người đi qua đường đều rối rít lắc đầu: không biết cô nương nhà nào xui xẻo đụng phải ác bá này.

“Cút xa ra một chút”, Y Huyên không nhịn được nói. Tằng thiếu gia sửng sốt một chút nhưng kịp phản ứng, không tức giận ngược lại còn cao hứng nói: “Có cá tính, Bổn công tử thích”, vừa nói vừa bước đến bên cạnh Y Huyên, tay với tới thắt lưng nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt cười lạnh một tiếng: người này thật là chán sống rồi.

Chỉ thấy gã kia chưa kịp chạm vào áo Y Huyên đã ngã bất tỉnh trên mặt đất, mấy người còn lại thấy thế lập tức chạy tới, “Thiếu gia, người làm sao vậy? Tỉnh tỉnh a, thiếu gia, thiếu gia?”, kêu mấy tiếng người trên đất cũng không có phản ứng, Y Huyên nhìn cũng không thèm nhìn một cái kéo Hàn Nguyệt Nguyệt ra khỏi đám người.

“Này này, ngươi làm gì thiếu gia nhà chúng ta vậy? Nói mau, nếu không đừng hòng rời đi”, Y Huyên dừng một chút, “Không chết được đâu, chốc nữa sẽ tỉnh thôi”, chẳng qua là sau khi tỉnh lại có thể bình thường hay không thì nàng không thể đảm bảo.

Y Huyên kéo Hàn Nguyệt Nguyệt đi thật xa rồi mới sực quay đầu lại: “Đoàn Đoàn và Viên Viên đâu?”, sao không thấy bóng dáng ai cả. Hàn Nguyệt Nguyệt liếc nhìn xung quanh: “Chắc là về thuyền rồi, chúng ta có đi dạo một chút nữa không?”, mới vừa rồi loạn như vậy hẳn là Tiểu Tinh đã đem mọi người về thuyển rồi.

“Đi dạo cái gì nữa, đi về”, còn có tâm tình nào nữa chứ.

Hàn Nguyệt Nguyệt ừ một tiếng, hai người theo đường cũ trở về.

Vương gia, ta biết sai rồi – Chương 80.2

Gọi thuyền lại gần bờ, Hàn Nguyệt Nguyệt ban đầu thấy trấn có nhiều người đông đúc, mang theo hai nhi tử đi cùng sợ không ổn, nhưng để nhi tử ở lại trên thuyền càng không yên lòng. Các nàng trên đường đi mặc dù cũng che dấu tung tích nhưng cũng khó tránh khỏi có người phát hiện được, lần trước chuyện nàng bị đâm vẫn còn rõ mồn một trước mắt, lần này không có Mạnh Dịch Vân bên người, nên cẩn thận một chút.

Trên trấn đột nhiên xuất hiện một thiếu phụ và hai cô gái chói mắt, đương nhiên thu hút không ít ánh mắt, cộng thêm Y Huyên vốn khuynh thành, bên cạnh lại có một con hổ lớn như vậy.

“Ông chủ, cho một ấm trà”, mấy người đi vào một quán trà ngồi xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt nhận lấy Viên Viên trong tay bà vú, Viên Viên mở to ánh mắt nhìn khắp nơi, có thể là vì ít thấy nhiều người như vậy nên cảm thấy ngạc nhiên.

“Trấn này thật đúng là rất náo nhiệt”, Hàn Nguyệt Nguyệt đem nhi tử ôm vào trong ngực, ánh mắt vẫn không quên nhìn về phía đường phố dưới cửa sổ. “Đúng vậy a, trấn này nhỏ nhưng xa gần có tiếng đất lành, nếu phu nhân có hứng thú thì chúng ta đến bên kia cầu xem một chút, bên này là nơi dân chúng bình thường mua đồ ăn, bên kia còn phồn hoa lắm”, một bà đỡ nói. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu, “Bà trước kia đã từng tới nơi này?”, người Mạnh Dịch Vân phái tới hẳn là người kinh thành mới phải, sao hiểu rõ nơi trấn nhỏ này như vậy. 

Bà đỡ kia thấy Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, cười trả lời, “Không dối gì phu nhân, quê của lão thân ở trấn trên không xa nơi này lắm, khi còn bé ham chơi thường xuyên đi đến bên này, sau lại gả cho người ta nên không còn cơ hội tới nữa. Không ngờ qua mấy chục năm, lão thân còn có thể trở lại, mới vừa rồi tới đây thấy xung quanh không có gì thay đổi nên bên kia hẳn là vẫn giống như trước kia”.

Khó trách bà muốn ghé đây một chút, thì ra là đến quê hương của mình, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Thì ra là như vậy, trong nhà bà còn những người nào? Cần trở về thăm một chút hay không?”, mấy chục năm chưa từng trở về, trong lòng hẳn là rất nhớ, dù sao thời gian còn nhiều, Hàn Nguyệt Nguyệt nguyện làm người tốt một lần.

“Lòng tốt của phu nhân lão thân xin tâm lĩnh, có thể trở về nhìn một chút lão thân cũng đã mãn nguyện rồi”, nghe được bà đỡ nói như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không hỏi nữa. Nghỉ ngơi một chút, mấy người qua đầu cầu bên kia quả nhiên nhìn thấy rất nhiều cửa hàng, mặc dù ít người hơn so với bên kia nhưng khi nhìn mặt tiền của cửa hàng liền biết đây không phải là nơi mà người bình thường có thể vào được.

Nữ nhân trời sinh đã yêu thích mua sắm, Hàn Nguyệt Nguyệt hăng hái đem nhi tử trong tay giao cho bà vú, kéo tay Y Huyên đi vào trong cửa hàng, mấy người phía sau thấy thế chỉ còn cách tăng cước bộ đi theo.

“Phu nhân muốn xem gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi vào, ông chủ liền đứng lên. Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tay Y Huyên đi tới bên quầy, phía trên bày nhiều đồ trang sức, Hàn Nguyệt Nguyệt bình thường đều thích mang những thứ này.

“Cô nương, những thứ này đều là hàng thượng đẳng do cửa hàng chúng tôi chế tác, cô nương xem thử?”, lão bản kia ánh mắt rất sắc sảo, thấy Y Huyên không động tay vào cũng biết nàng không vừa mắt những thứ bình thường lập tức lấy dưới hộc tủ ra mấy loại bông tai mới nhất đặt tới trước mặt Y Huyên.

Y Huyên mặc dù tương đối lạnh lùng nhưng đối với trang sức của nữ nhi cũng rất thích, tay đưa lên từ từ chọn. Tiểu nhị thấy phía sau còn có mấy người phụ nữ đi vào, hơn nữa lại ôm hai đứa bé, đoán là phu nhân và tiểu thư có tiền, lập tức mời mấy người ngồi xuống, lại bưng trà ngon lên chiêu đãi.

“Ông chủ, còn trang sức nào nữa hay không…?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn qua những thứ kia một lần, không thấy cái nào vừa mắt, nhìn trưởng quầy hỏi. “Có, có, phu nhân để ta đi lấy mang tới”, thật ra thì những thứ trâm cài này cũng là nhất đẳng, chẳng qua Hàn Nguyệt Nguyệt ở Vương phủ thì đều dùng đồ từ trong cung, đồ ngoài dân gian so ra đương nhiên kém hơn.

“Phu nhân mời xem”, lão bản mang sang một cái cái mâm, bên trong tất cả đều là trang sức, bằng ngọc, bằng vàng, bằng bạc đều có.

“Ông chủ, cái này bán thế nào?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay lựa ra hai cái vòng lớn nhỏ không đều hỏi. Ông chủ nhìn thoáng qua nói: “Phu nhân, thật ra mà nói chiếc vòng này mặc dù chất lượng thượng đẳng nhưng khó dùng, cái mang trên tay thì quá nhỏ, cái đeo trên cổ lại quá lớn, nếu như phu nhân muốn trang sức để đeo thì ngọc bội này vẫn tốt hơn”, ông chủ chỉ vào một khối ngọc nói.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thoáng qua, nàng không biết xem ngọc nhưng mà cũng phải nói ngọc chất lượng tốt, bề mặt trong suốt, màu sắc cũng được, hẳn không phải là đá. “Đẹp thì đẹp, đáng tiếc hơi nhỏ”, Hàn Nguyệt Nguyệt tiếc rẻ nói.

“Nam tử mang thì hơi nhỏ nhưng nữ tử ngược lại rất thích hợp”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn cũng cảm thấy không tệ. “Vậy khối ngọc bội này bán thế nào?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, thật ra thì nàng thật sự rất thích miếng ngọc bội này, chỉ sợ ông chủ kia biết sẽ lên giá mà thôi. “Không mắc, năm mươi lượng bạc”, thấy y phục Hàn Nguyệt Nguyệt mặc dù không cao quý lắm nhưng cũng không phải là bình thường, cộng thêm phía sau còn có nhiều người hầu như vậy, ông chủ ra giá cũng hơi hàm hồ một chút.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhăn mặt hạ chân mày: “Một khối ngọc nhỏ như vậy những năm mươi lượng? Ông chủ thật biết làm ăn”, ông chủ này thật đúng là hét giá.

“Phu nhân hãy nhìn lại, ngọc này tuy nhỏ nhưng quý ở chất lượng thượng đẳng, nếu như phu nhân thật muốn nó, lão phu lấy phu nhân bốn mươi lăm lượng được không?”, bất kể cổ đại hay hiện đại, con đường làm ăn thật đúng là giống nhau, trước tiên đem giá nâng lên sau đó lại nói bán theo kiểu tình cảm.

“Hai mươi lượng bọc lại cho ta, còn hai cái vòng này nữa, mười hai, cộng thêm bộ hoa tai trên tay vị cô nương kia, tổng cộng năm mươi lượng được chứ?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đem hai cái vòng trong tay đặt trước mặt ông chủ, còn chỉ vào Y Huyên nói. Ông chủ nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt: “Phu nhân, giá này không phải là quá thấp sao?”, một tiếng hơn một nửa giá, thật là lỗ.

Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nhăn một chút, đi tới bên cạnh Y Huyên đưa tay lựa ra năm cây trâm, “Tổng cộng một trăm lượng”, nàng dù gì cũng là người làm ăn, chút thủ đoạn này có là gì.

Vương gia, ta biết sai rồi – Chương 80.1

“Bà vú, không cần thu dọn nữa, mang nhiều đồ như vậy làm sao đi a, hơn nữa Vương phủ cái gì mà không có, không sợ thiếu đồ đâu”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thân ảnh Trầm Thục Kiều bận rộn, mở miệng ngăn cản.

“Vương phủ dĩ nhiên cái gì cũng có nhưng đường đi còn rất xa, bây giờ mới bắt đầu mùa đông, trời lạnh, mang nhiều một chút cũng không thừa”, những thứ này đều là nàng một tay may tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ, những đồ khác sao so sánh được.

“Con báo cho cô gia đón con chưa?”, Trầm Thục Kiều đột nhiên nhớ đến, xoay người nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt. “Dạ, chàng đang rất bận rộn, sẽ phái người đón ở dưới chân núi”, nàng không muốn nói cho Mạnh Dịch Vân vì sợ chàng bận rộn nhưng cũng sợ bà vú lo lắng nên chỉ có thể nói dối.

“Cô gia là Vương gia, công vụ bề bộn, con trở về cũng đừng giận”, Trầm Thục Kiều thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mất mặt, lập tức nhắc nhở, vợ chồng sống với nhau vốn cần bao dung, Nguyệt Nguyệt tính tình quá nóng nảy, Trầm Thục Kiều vẫn có chút không yên lòng.

“Oa ~ oa ~”, tiếng khóc tiểu hài tử cắt đứt hai người nói chuyện với nhau, Trầm Thục Kiều lập tức thả y phục đang gấp trong tay xuống, đi tới bên giường, ôm lấy Viên Viên mới vừa tỉnh ngủ dỗ dành, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn y phục trong tay ngẩn người.

Hài tử mới hơn ba tháng, không thể bôn ba, sợ là hành trình này phải hơn mất hơn một nửa thời gian nữa mới có thể đến kinh thành, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn định gọi Trầm Thục Kiều cùng nàng trở lại kinh thành nhưng bà quen yên tĩnh, cũng không muốn bước vào những nơi thị phi kia nữa, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không miễn cưỡng.

Trung tuần tháng mười, Hàn Nguyệt Nguyệt mang theo Trương Tiểu Tinh, hai bà đỡ Vương phủ đưa tới, còn có hai bà vú ra khỏi Dược cốc. Y Phẩm Đường sợ trên đường Hàn Nguyệt Nguyệt chăm sóc không được hai tiểu tử, lại phái Y Huyên đi theo.

“Tiểu thư, thế này có ổn không, có nên nói cho Vương gia một tiếng hay không?”, tiểu thư trở về như vậy, trên đường gặp phải nguy hiểm gì nàng làm sao đối mặt với Vương gia a.

“Không cần, ngươi đi hỏi hai bà vú kia có nguyện ý cùng chúng ta trở về kinh không, nếu như không muốn thì chúng ta sẽ tìm người khác”, hai tên tiểu tử đang ngủ say ở trên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy tay vỗ nhè nhẹ.

“Dạ, tiểu thư”, Trương Tiểu Tinh lui ra ngoài, tiểu thư là chủ nhân nàng, tiểu thư không để cho nàng báo cho Vương gia, nàng đương nhiên không dám tự làm chủ.

Ở trong trấn nhỏ nghỉ ngơi một đêm, sớm sáng hôm sau mấy người liền xuất phát đến thành trì gần nhất.

Thuê hai chiếc xe ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt và và hai bà đỡ ngồi một chiếc, để cho bà vú trông nom Đoàn Đoàn và Viên Viên, Trương Tiểu Tinh bảo vệ. Y Huyên tiếp tục cỡi Bạch Hổ của nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt cắn răng chịu đựng một ngày, sau khi vào đến trong thành, lập tức cho xe phu đi về, nếu tiếp tục như vậy thì hai tên tiểu tử không có chuyện gì nhưng nàng cũng chỉ còn dư lại nửa cái mạng.

“Tiểu Tinh, đi mướn một cái thuyền lớn, chúng ta đi thủy lộ trở về kinh”, Hàn Nguyệt Nguyệt phân phó, đi lấy đường thủy ổn định hơn một chút.

“Dạ, tiểu thư”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm thấy bình phục mới đi ra ngoài tìm hai nhi tử, nàng làm mẹ quả thật không xứng, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng tự trách, không biết nhi tử như thế nào.

“Phu nhân”, nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, hai bà vú lập tức đứng lên. “Hai tiểu thiếu gia thế nào?”, đi tới bên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay sờ sờ mặt nhi tử.

“Hồi phu nhân, tiểu thiếu gia trên đường có chút mệt nhọc, mới vừa ngủ”, hai bà vú này mới tìm được. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt còn trẻ như vậy mang theo hai nhi tử thượng kinh, lại đi theo mấy người nói năng bất phàm, nghĩ thầm đích thị hẳn là Thiếu phu nhân của đại gia đình nào đó, không dám chậm trễ hầu hạ.

Trương Tiểu Tinh mướn thuyền đến, dẫn hai bà đỡ chuẩn bị một chút đồ dùng và đồ ăn, ngày thứ hai nghỉ ngơi bên trong thành một ngày nữa, ngày thứ ba mới lên thuyền.

Trên thuyền có bốn gian phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt rất muốn ở cùng hai đứa nhỏ nhưng sợ hai đứa đói nên để cho hai bà vú ở một gian, Hàn Nguyệt Nguyệt ở cách vách, hai bà đỡ ở đối diện, như vậy có thể thay phiên chăm sóc hai tên tiểu tử.

Y Huyên thích thanh tĩnh, đương nhiên ở riêng một gian, thiếu phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt để Trương Tiểu Tinh ở cùng mình.

Lúc ở Vương phủ, mặc dù có nhiều nha hoàn, quần áo đưa tới tay, cơm đưa tới miệng, nhưng trước đó bên người nàng cũng chỉ có một mình Như Ngọc, nhiều người phiền toái cho nên bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt cũng chỉ để một mình Trương Tiểu Tinh hầu hạ.

Ngồi thuyền tiện lợi hơn rất nhiều, buổi tối cũng không cần tìm khách điếm. Y Huyên cảm thấy nhàm chán, mấy lần muốn chạy trốn nhưng sợ mệnh lệnh của sư phụ nên chỉ có thể mỗi ngày ngồi ở mũi thuyền nhìn trời, còn có con hổ nằm bên cạnh.

“Phu nhân, sắp tới trấn rồi, có muốn xuống thuyền đi dạo một chút hay không?”, một bà đỡ nói, trấn này nhỏ nhưng nổi danh là đất lành, cuộc sống dân chúng giàu có.

Hàn Nguyệt Nguyệt đang cảm thấy nhàm chán, lại ở trên thuyền mấy ngày, đi xuống hóng mát một chút cũng tốt, “Được, chuẩn bị đi, chúng ta xuống thuyền đi dạo một lát”.

Vương gia, ta biết sai rồi – Chương 79.2

Ở cữ không thể gội đầu, cũng không thể tắm, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, hận không được tắm từ đầu đến chân một lần, mỗi lần đều bị bà vú cản lại, chỉ có thể dùng khăn lau một chút. Trong phòng lại không thể thông gió, mùi rất nặng, Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi ngày đều ở đếm ngược ngày được ra ngoài.

“Nguyệt Nguyệt, không thể cứ gọi là cục cưng, cục cưng a, cho hai đứa bé một cái nhũ danh đi chứ, đại danh để trở về cho Vương gia chọn”, Trầm Thục Kiều ôm hài tử nói, Hàn Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, “Gọi sư phụ đặt đi”, sư phụ là trưởng bối, sư phụ đặt hẳn là thích hợp.

“Đã nói rồi nhưng cốc chủ nói con cháu hoàng thất sao lại đặt tên bình dân được nên hay là tự con nghĩ đi, nhũ danh cũng chỉ để kêu cho tiện thôi”, Trầm Thục Kiều nói.

“Vậy thì gọi là Đoàn Đoàn và Viên Viên đi, vú xem bọn chúng tròn vo vo, thật đáng yêu”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Trầm Thục Kiều gật đầu, “Vậy gọi là Đoàn Đoàn Viên Viên, ngụ ý cũng tốt”, hai tên tiểu tử chơi đùa cười khanh khách. Hiện tại sữa đủ rồi, hai đứa bé lớn lên cực nhanh, vốn là có nhiều nếp nhăn nay đã trắng trẻo mập mạp, Y Huyên mỗi lần nhìn thấy đều nói bọn chúng biến hóa thật là nhanh, hài tử còn nhỏ giờ mỗi ngày một dạng.

Đoàn Đoàn so với Viên Viên ra đời sớm hơn nửa nén hương nhưng lớn lên cực giống nhau, đôi khi Hàn Nguyệt Nguyệt có lúc không nhận ra huống chi là người khác. Để dễ phân biệt, Trầm Thục Kiều cho hai tên tiểu tử quấn hai màu khác nhau, màu đỏ là của Đoàn Đoàn, màu vàng là của Viên Viên, hiện tại hài tử quá nhỏ nên chỉ có thể làm như vậy, đợi lớn một chút nữa sẽ dễ nhận hơn.

Trương Tiểu Tinh tìm về hai bà vú, cũng là ở trấn nhỏ dưới chân núi, trong cốc chưa bao giờ có nhiều người như vậy, cực kỳ náo nhiệt. Y Thường Thanh ngại ầm ĩ, mỗi ngày cũng chỉ núp ở trong viện phía sau, Y Huyên và Y Phẩm Đường ngược lại ngày ngày đều chạy đến phòng Hàn Nguyệt Nguyệt.

Đợi đến ngày đầy tháng, Hàn Nguyệt Nguyệt tắm từ đầu đến chân ba lần mới cảm thấy trên người mình không còn mùi nữa, Trầm Thục Kiều xót xa: đứa nhỏ này từ nhỏ đã thích sạch sẽ, hơn một tháng không tắm quả thật rất tội.

“Lại đây, lại đây, để cho thái sư phụ bế một cái nào”, Hàn Nguyệt Nguyệt ôm một đứa, Trầm Thục Kiều ôm một đứa, hai người mới vừa bước vào phòng ăn thì Y Phẩm Đường liền lớn tiếng nói, trong cốc đã yên ắng nhiều năm, đột nhiên có hai đứa bé cũng náo nhiệt không ít. Vào tới bên trong, Trầm Thục Kiều mang hài tử trên tay đưa cho Y Phẩm Đường.

“Đoàn Đoàn, cho thái sư phụ bế con một cái, đừng tè trên người thái sư phụ nữa nha”, Y Phẩm Đường nhận lấy hài tử, mọi người nghe được Trầm Thục Kiều nói như vậy đều cười ha hả. “Điều này chứng tỏ tiểu thiếu gia và thái sư phụ rất thân thiết a, còn nhỏ tuổi đã hiểu biết rồi, lão nô ôm lâu như vậy mà tiểu thiếu gia chưa từng tè lên người lão nô”, bà vú của Đoàn Đoàn nói.

Tất cả mọi người gật đầu, “Hai đứa bé này nhìn rất thông minh, sau này nhất định có tiền đồ hơn cha nó”, Y Phẩm Đường đùa giỡn với Đoàn Đoàn trong tay nói, Hàn Nguyệt Nguyệt im lặng, nếu là so với Mạnh Dịch Vân còn hơn, vậy không phải cũng chỉ có hoàng thượng ư?

“Nguyệt Nguyệt, cho ta bế một cái đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt ôm Viên Viên ngồi vào bên cạnh Y Huyên, Y Huyên đưa tay nhận lấy hài tử.

“Cẩn thận một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhắc nhở, lần trước Y Huyên bế hài tử lúc nàng đang ở cữ ngày thứ mười, hài tử quá nhỏ, thiếu chút nữa rớt xuống, mọi người sợ hết hồn, từ nay về sau ai cũng không dám đưa đứa bé cho nàng.

“Hôm nay là ngày đầy tháng hai tên tiểu tử, hảo hảo ăn mừng một chút, tất cả mọi người ngồi xuống đi”, Y Phẩm Đường nói. Mấy người đứng phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt sửng sốt một chút, một bà đỡ mở miệng nói: “Điều này sao lại có thể, chủ tớ có khác, chúng nô tỳ ở phòng bếp ăn là được”, ở đây đường đường là Vân Vương Phi và thế tử, bọn họ sao có thể mạo phạm.

“Khó có được ngày vui như hôm nay, như vậy đi, thêm một bàn nữa là được”, Trầm Thục Kiều đề nghị. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Bà đỡ và vú mấy ngày nay cực khổ, cũng không phải là người ngoài, có sao đâu”, những người khác cũng không nói, chủ yếu nhất chính là Hàn Nguyệt Nguyệt và hai đứa bé, nếu Vương Phi đã mở miệng, hai người rối rít gật đầu: “Hết thảy tuân theo phu nhân an bài”.

Hai bà vú mà Trương Tiểu Tinh tìm về đều không biết thân phận Hàn Nguyệt Nguyệt, lúc ấy bọn họ tới vì nhà này cho nhiều tiền, Trương Tiểu Tinh cũng yêu cầu bọn họ không có ý kiến. Mặc dù không biết mình hiện tại ở nơi nào nhưng thấy những người này cũng không phải là người hung ác gì, hơn nữa còn đồng ý cho bọn họ nửa năm sau được về nhà nên cũng yên lòng. Thấy những hai bà đỡ kia đối với phu nhân này khách khí như vậy, hai người bọn họ cũng không dám qua mặt. 

“Sư phụ, con muốn mấy ngày nữa trở về kinh thành”, cũng hơn nửa năm không có tin tức của Mạnh Dịch Vân, nàng rất lo lắng, nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, mấy người trên bàn cũng dừng đũa lại nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt. “Nhanh như vậy ư? Hài tử quá nhỏ, sợ là không ổn”, Trầm Thục Kiều lập tức nói, vừa mới một tháng sao lại muốn đi rồi.

“Con ra ngoài cũng đã gần một năm”, giữa tháng chín năm ngoái ra đi, hiện tại sắp đến tháng chín, không ngờ chuyến đi này lại lâu như vậy, nhưng mà cũng cảm thấy rất may mắn, hài tử an toàn sinh hạ ở Dược cốc, nếu như là kinh thành, không biết sẽ rước lấy bao nhiêu chuyện.

Y Phẩm Đường lại mở miệng: “Dù sao cũng phải trở về nhưng mà đợi thêm hai tháng nữa đi, đợi hài tử lớn thêm chút nữa, bây giờ mới tháng tám, trước năm mới trở về là được”, vừa nghĩ tới hai tên tiểu tử sắp đi, Y Phẩm Đường liền vạn phần không muốn, mới vừa có chút vui vẻ giờ lại sắp yên tĩnh trở lại.