Vương gia, ta biết sai rồi! – Chương 7.2

“Cô nương, lại tới mua thuốc a”, Hàn Nguyệt Nguyệt cách ba ngày đều tới mua thuốc một lần, đã tới mấy lần, Trần đại phu kia dĩ nhiên là nhớ được, huống chi còn là một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy.

 

“Đúng vậy a, đại phu, bán cho ta một toa thuốc như cũ”

 illustration_painting_artwork_of_Chinese_beauty_in_ancient_costume_b802

“Được rồi, xin ngài chờ một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở hộc tủ trước, người đến người đi, tiệm thuốc làm ăn thật không tệ. “Đại phu, ta muốn hỏi ngài, vị mới vừa rồi kia là ai a? Lão gia nhà hắn mắc bệnh gì bất trị sao?”

 

“Ai ~ hắn là hạ nhân của nhà Chu viên ngoại, Chu viên ngoại này không biết bị bệnh gì, bụng càng ngày càng lớn, hơn nữa mặt lại không có một chút máu, không riêng Trần mỗ ta, đại phu cả thành cũng chẩn không ra là chứng bệnh gì. Sợ đây không phải là bệnh gì, mà là làm nhiều việc trái với lương tâm nên báo ứng tới”, bụng trở nên to lớn? Mặt không có chút máu? Không biết là bệnh gì như vậy trách, nàng vậy mới không tin là cái gì báo ứng đâu.

 

“Cô nương, thuốc của cô”

 

“Cảm ơn đại phu”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhận lấy gói thuốc, ra khỏi tiệm, nghĩ tới có nên đi nhìn một cái hay không, thuận tiện thử một chút y thuật của mình.

 

“Thay băng xong rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta có việc phải ra ngoài một lát”, vốn là bị thương ngoài da, chỉ cần vết thương khép lại là tốt, chẳng qua là Tiểu Tinh vết thương quá sâu, cũng hơn mười ngày rồi nên chỉ có thể xuống đất đi lại một chút.

 

“Tiểu thư có việc thì đi đi, Tiểu Tinh không có chuyện gì, vết thương cũng đau thêm, đang tiến triển rất tốt”, mấy ngày qua sống chung với nhau, Trương Tiểu Tinh phát hiện Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không khó chung đụng, hơn nữa nàng lại rất tốt, tự mình vừa thay băng vừa ra ngoài làm ăn.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt ban ngày cũng đã hỏi thăm được tòa nhà của Chu viên ngoại, hiện tại tới ngay được. Vừa mới vào bên trong, Chu viên ngoại liền la lên tiếng kêu như giết heo.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt ngay lập tức dùng thuốc mê làm cho mọi người trong lẫn ngoài phòng đều nằm xuống. Như vậy mới yên tâm, ai mà biết lúc trị liệu lỡ có người xông tới.

 

“Ngươi là ai? Ban đêm dám xông vào Chu phủ của ta, người đâu…”, Hàn Nguyệt Nguyệt liền điểm huyệt đạo của hắn, tiếng kêu tắt lịm.

 

“Ta là tiên nữ a, ta đặc biệt tới cứu ngươi, nhưng mà ngươi trước đây đã làm quá nhiều chuyện xấu, hôm nay báo ứng tới, ta cũng không chắc có thể trị lành hay không, ta chỉ có thể làm hết sức. Nếu là trị không lành thì đó chính là dương thọ của ngươi đã hết, nếu là may mắn khỏi bệnh thì đó chính là lão Thiên thương tiếc ngươi, cho ngươi một cơ hội”.

 

Nhìn hắn trên giường vẻ mặt vừa sợ vừa run, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy buồn cười. Tên Chu viên ngoại này ngày thường ỷ mình có tiền nên ức hiếp người khác, bắt nạt kẻ yếu, nông dân thuê đất nhà hắn lại càng khổ không thể tả, lần này coi như giáo huấn hắn một chút.

 

“Ta nói mấy điều kiện, ngươi nếu đáp ứng thì nháy mắt hai cái, không đáp ứng thì nháy mắt một cái, nghe cho kỹ”, Hàn Nguyệt Nguyệt tự đến ngồi ở bên giường.

 

“Thứ nhất, sau này không được khi dễ người nghèo… A, ta nói ngươi đáp ứng thì nháy mắt hai cái, không đáp ứng nháy mắt một cái, ngươi làm gì nháy mắt những ba cái? Làm lại!”, Chu viên ngoại bị oan ức a, vì mún cứu mạng nên hắn đồng ý ngay a, chẳng qua là khẩn trương quá nên nháy nhiều hơn một cái thôi.

 

“Thứ nhất, không được khi dễ người nghèo. Thứ hai, ngươi cho nông dân mướn đất không được tự ý tăng tiền thuế đất, phải bằng giá tiền của những địa phương khác. Thứ ba, cả đời không mang nhiều trang sức, không hối lộ, như vậy mới có thể bù đắp tội ác của ngươi. Nếu ngươi còn làm chuyện xấu gì nữa, ngươi sẽ còn gặp báo ứng, lúc đó không chỉ là ta, ngay Đại La thần tiên cũng không cứu được ngươi”, nhìn Chu viên ngoại vẻ mặt hoảng sợ, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng cũng vui mừng gấp bội, không nghĩ tới việc hù dọa hắn lại thành công như vậy.

 

“Đừng đem lời của ta vào tai này ra tai kia, ngươi đã biết bệnh này của ngươi không có đại phu nào có thể trị khỏi, cho nên nhất định phải chắc chắn nhớ kỹ lời ta mới nói biết không? Hiện tại ngươi nên ngủ một giấc say, trời sáng sẽ tốt thôi”, Hàn Nguyệt Nguyệt liền điểm huyệt ngủ của hắn. Nhìn Chu viên ngoại này một chút huyết sắc cũng không có, hơn nữa bụng giống như phụ nữ có thai tám tháng đến lúc là sẽ nổ bung, không trách được hắn và hạ nhân của hắn sợ như vậy.

 

Đem bắt mạch, nếu như nàng đoán không lầm thì Chu viên ngoại này trong cơ thể hẳn là có đỉa trâu, Hàn Nguyệt Nguyệt sợ nhất cái loại động vật mềm nhũn này.

 

Cầm chậu nước đến một bên, sau đó đem đầu Chu viên ngoại mang đến bên cạnh giường, một cái tay mở miệng Chu viên ngoại ra, một tay lấy viên Thiên Hương Hoàn đặt ở khóe miệng Chu viên ngoại, viên này mùi hương rất nồng, có thể dẫn dụ nó ra.

 

Không tới một nén nhang, quả nhiên có một thứ đen thùi lùi to như trứng gà trong miệng Chu viên ngoại bò ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt vội vàng dùng chậu nước hứng, thứ này thật ghê tởm, liền đem chậu nước bỏ qua một bên. Thứ này hút máu lợi hại nhất, lúc đầu chỉ bằng ngón út, tất cả đều là hút máu mới có thể trở nên to lớn như thế. Dùng nước ngâm một đêm, đợi máu tản ra sẽ khôi phục nguyên hình. Hàn Nguyệt Nguyệt trước khi đi vẫn không quên theo cầm một ngàn lượng bạc của Chu phủ, coi như là tiền chữa bệnh.

 

Hy vọng lần này có thể giáo huấn tên Chu viên ngoại này một chút, sau này đừng làm chuyện gì ức hiếp người nghèo nữa.

 

Ngày thứ hai Chu viên ngoại tỉnh lại phát hiện mình khỏe lắm, vội vàng phân phó hạ nhân xây lều phát cháo miễn phí, sợ mình không cẩn thận vừa đắc tội thần linh. Đối với Chu viên ngoại thì đây thật là biến chuyển lớn, nhiều người cũng kinh ngạc, không được mấy ngày, toàn thành trên dưới đều biết Chu viên ngoại được thần tiên cứu. Hơn nữa, Chu viên ngoại lại sai người ta dựa theo miêu tả hình ảnh thần tiên của hắn để chế tạo một người thật, ngày ngày thờ phụng.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy tượng Phật thờ kia, thiếu chút nữa là ngất đi, nàng còn chưa có chết, lại bị người ta cho lên bàn thờ. Sớm biết như thế thì lúc ấy hù dọa cái tên Chu viên ngoại thiếu não kia không được nói ra bên ngoài. Đây không phải là rủa nàng chết sớm một chút à.

 

Rất nhiều người trong giang hồ nghe nói Triệu thành xuất hiện thần tiên, còn là một cô gái, tất cả mọi người đoán nhất định là cô gái thần bí kia, vội vã đi đến Triệu thành, hy vọng có thể gặp mặt một lần. Nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm một bước rời đi khỏi đây, xe ngựa kéo đang thảnh thơi ngao du.

 

Trương Tiểu Tinh vết thương cũng đã lành, chỉ cần động tác không mạnh thì sẽ không động đến vết thương, vẫn có thể đi được.

 

Xuống xe thật không biết sẽ đi đâu.